Uncategorized

Quan Hệ Thế Thân (Chương 16) – Đừng nghĩ lung tung

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Hạ Dương nhìn thấy bóng dáng Hứa Thừa Yến, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

Thẩm Tu Trúc ở bên cạnh, nhớ lại chuyện lúc nãy, lại bật cười: “Nhưng mà thật trùng hợp, đến quần áo cũng đụng hàng.”

Hạ Dương vẫn không nói gì, đi đến bãi giữ xe.

Thẩm Tu Trúc ngồi ở ghế phó lái nhìn ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu.

Xe rất nhanh dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân. Thẩm Tu Trúc cầm bánh ngọt vào bên trong, đi đến phòng lầu hai.

Sô pha ngồi một đám nam nữ trẻ tuổi, y cười nói: “Thật có lỗi, đã tới trễ.”

“Trên đường mua bánh ngọt nên có chút chậm trễ thời gian.” y giải thích.

Trì Dật ngồi trên ghế, cười nói: “Tu Trúc vẫn thích ăn bánh ngọt như vậy a.”

Bàn bên cạnh lại có người tiếp lời: “Mà Hạ Thiếu hình như cũng thích bánh ngọt nhà này.”

“Đúng vậy, có vài lần đều nhìn thấy Hạ thiếu mua bánh ngọt ở đó.”

Thẩm Tu Trúc lại nhìn Hạ Dương, có chút ngoài ý muốn nói: “Anh không phải không ăn đồ ngọt sao?”

“Đúng là không ăn.” Hạ Dương ngồi bên cạnh Thẩm Tu Trúc không chút để ý nói: “Mua về cho Hứa Thừa Yến.”

“Hứa Thừa Yến…” Thẩm Tu Trúc nghe đến cái tên này có chút cảm khái: “Lúc trước nghe nói anh dẫn theo một người, đã 5 năm rồi?

“Phải.” Hạ Dương tùy ý lên tiếng.

“Nếu có kết hôn, nhớ phải gửi thiệp mời cho em đó.”

“Cái gì a? Làm sao có thể kết hôn!” Bên cạnh có người lập tức nói qua, “Hứa Thừa Yến chỉ là một cái bình hoa, dùng để chơi đùa còn không xứng.”

Hạ Dương tựa vào sô pha uống rượu, giống như chuyện mọi người đang nói cùng mình không có quan hệ gì, chẳng chút để ý.

“Cho dù là bình hoa…” Thẩm Tu Trúc cần ly nước, không nhanh không chậm nói: “Kia cũng đã chăm sóc 5 năm a.”

Chăm sóc 5 năm.

Vẫn sẽ là có chút để ý đi.

Thẩm Tu Trúc khẽ nhíu mày, nhìn sang nam nhân bên cạnh.

Trì Dật ngược lại nói: “Dù sao sớm hay muộn cũng sẽ chán ngấy thôi.”

Hạ Dương lúc này mới lên tiếng ngắt lời: “Được rồi, nói ít vài câu đi.”

“Được được được, không nói nữa.” Trì Dật xua tay, nhìn lại phía Thẩm Tu Trúc: “Tu Trúc gần đây thế nào?”

“Bác sĩ nói tình hình đã tốt lên rất nhiều. Bất quá không ngủ ngon lắm, khách sạn không thoải mái, lạ giường…”

Y hỏi tiếp: “Mọi người có biết tiểu khu nào tốt không? Tôi định mua một căn hộ gần đây.”

Có người hỏi: “Mua căn hộ ở? Tu Túc có phải sẽ ở lại đây lâu không?”

“Phải, lần này trở về sẽ không đi nữa, nên là muốn mua căn hộ tốt một chút.” Thẩm Tu Trúc gật gật đầu: “Nhưng mà cũng đừng quá mắc.”

“Tôi biết, gần bờ sông bên kia có cái khu biệt thự mới.”

“Khu phía Bắc cũng có tiểu khu, tôi thấy còn rất tốt.”

“Phía Bắc không được, ở đó rất ồn ào…”

Một đám phú nhị đại náo nhiệt thảo luận chuyện mua nhà, cho đến khi một giọng nói đột nhiên cắt ngang…

“Bờ biển Giang Nam phía Tây Thành” Hạ Dương lên tiếng, “Tôi có một căn hộ bỏ trống ở đó.”

Bờ biển Giang nam là nơi nổi tiếng có những tiểu khu người giàu, giá cả rất cao.

Thẩm Tu Trúc cũng biết chỗ này, lại nói: “Là muốn bán cho em sao?”

Hạ Dương không nói chuyện, uống rượu. Uống hết ly rượu, Thẩm Tu Trúc giúp hắn rót rượu, cười nói: “Đều là bạn bè lâu năm, có thể giảm giá không?”

Bởi vì tư thế rót rượu nên khoảng cách hai người có chút gần.

Hạ Dương nhìn đến sườn mặt Thẩm Tu Trúc.  Y đeo mắt kính, ngũ quan rất nhu hòa, Hạ Dương còn có thể ngửi được trên người y mùi hương tuyết tùng.

“Không cần.” Hạ Dương nhìn ly rượu, nhẹ giọng nói: “Nếu em thích, tặng cho em.”

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Hạ Dương trở về nhà là lúc đã gần sáng.

Đèn trong sảnh vẫn còn mở, Hạ Dương cởi áo khoác để trên sô pha. Lại nhìn thấy trên bàn phòng khách bày một cái bánh bơ ngọt.

Bánh ngọt đã ăn một nửa, không còn nguyên vẹn, trơ trọi đặt trên bàn.

Hạ Dương xoay người, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy người nằm trên giường.

Hứa Thừa Yến hẳn là đã ngủ, Hạ Dương đi qua, đến bên cạnh giá sách, mở ra ngăn kéo, ở bên trong tìm tìm.

Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng mà người trên giường vốn chưa ngủ, nghe được động tĩnh liền lên tiếng gọi: “Anh!”

Hạ Dương tùy ý nói: “Chìa khóa căn hộ ở bờ biển Giang Nam, là để chỗ nào?”

(Editor: Nhất anh, về nhà lục lọi tiền của giao cho nhân tình. Thứ gì đâu! Tui tức quá mà!)

Hứa Thừa Yến lúc này mới đứng dậy, mở đèn phòng ngủ nói: “Đều cất bên trong.”

Cậu đi tới ở bên trong cái họp tìm một hồi, tìm được chìa khóa đưa qua.

Hạ Dương cầm chìa khóa liền lấy di dộng ra.

Vừa vặn Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, liếc mắt một cái thấy được tên trên màn hình ghi là “Tu Trúc.”

Hứa Thừa Yến sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía nam nhân. Mà Hạ Dương cầm di động ra ban công, cùng người bên kia nói cái gì.

Hứa Thừa Yến yên lặng đem họp bỏ lại vào tủ, loáng thoáng nghe được tiếng nam nhân ngoài ban công, tựa hồ là có liên quan đến căn hộ.

Cậu cúi đầu, đem ngăn kéo sửa sang lại tốt, liền xoay người lên giường nằm.

Mà Hạ Dương cũng rất nhanh nói chuyện xong, đi đến bên giường, tùy tiện để di dộng tới tủ đầu giường.

Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân, nhịn không được hỏi: “Anh là muốn đem căn nhà kia…đưa cho Thẩm Tu Trúc sao?”

“Phải.” Hạ Dương ngồi bên giường, nới lỏng cà vạt.

Hứa Thừa Yến mở to mắt, nhẹ giọng nói: “Anh đối với anh ta thật tốt, còn đem cả nhà cho anh ấy.”

Hạ Dương nghe xong lúc này mới nghiêng đầu nhìn lại nói: “Yến Yến!”

“Cậu ấy là bạn của anh. Cậu ấy ở khách sạn không quen, đổi sang chỗ đó là tốt nhất.”

Hứa Thừa Yến ở trong chăn nói, “Anh có rất nhiều bạn.”

Hắn vốn có nhiều bạn như vậy, cố tình chỉ có Thẩm Tu Trúc là khác biệt nhất.

“Chính là anh đối với Thẩm Tu Trúc không giống vậy…” Thanh âm của Hứa Thừa Yến có chút rầu rĩ.

Nam nhân không có phản bác, cũng chỉ vươn tay, trên đầu Hứa Thừa Yến xoa xoa, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ lung tung.”

Ngữ khí của hắn không chút để ý, nhưng lại thập phần hung ác.

Hứa Thừa Yến nói vọng lại, “Anh, em cũng không muốn nghĩ như vậy.”

Cậu cũng không muốn phải suy nghĩ lung tung như vậy. Cậu trở nên bất an, trở nên bắt đầu ghen tị.

Chính là vì cái gì, Hạ Dương lại đối tốt với người khác như vậy?

Hứa Thừa Yến nghĩ, cảm xúc có chút sắp không khống chế được.

Hạ Dương an vị ở bên giường, nhìn cặp mắt đào hoa kia, thoáng nâng tay, ngón tay chạm lên khóe mắt thiếu niên.

Mà ở mắt bên phải thiếu niên có một nốt ruồi. Hắn vuốt ve nốt ruồi nho nhỏ kia, chậm rãi nói: “Ngoan một chút.”

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Editor: Nhiều khi mình thấy ông Dương lạ ghê, thật khó đoán. Cũng không biết ông có thích Tu Trúc hay không. Ai ổng cũng kiểu lạnh nhạt sao sao ý!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *