Uncategorized

Quan Hệ Thế Thân (Chương 15) – Chạy trối chết

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Thời điểm giữa trưa, Hứa Thừa Yến ở nhà nhận được điện thoại của Hạ Dương.

“Trên bàn trong thư phòng có một phần văn kiện, anh có cho Trương thúc về lấy, em lấy đưa cho thúc ấy.”

“Được.” Hứa Thừa Yến đi vào thư phòng liền nhìn thấy văn kiện đặt trên bàn. Cậu cầm lấy, thấy đã là giữa trưa liền hỏi: “Anh buổi trưa đã ăn chưa? Nếu chưa để em làm hoành thánh?”

“Được.” Hạ Dương bên kia đáp ứng.

Sau khi tắt điện thoại, Hứa Thừa Yến đi chuẩn bị hoành thánh, cho vào trong hộp cơm.

Không bao lâu, chương cửa vang lên. Cậu đến gần cửa nhìn thấy đúng là Trương thúc.

Trương thúc là một người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, đi theo lái xe cho Hạ Dương.

Hứa Thừa Yến đem văn kiện cho ông, lại đem hộp cơm đưa qua, “Phiền Trương thú đem cái này cùng đưa cho anh ấy.”

Trương thúc gật gật đầu, tiếp nhận văn kiện cùng hộp cơm liền rời đi.

Ông lái xe đến công ty, đi tới chỗ văn phòng Hạ Dương. Cửa văn phòng đang đóng, Trương thúc chuẩn bị gõ cửa liền bị thư ký bên cạnh ngăn cản.

“Hạ tổng bên trong có việc.”

Vì thế ông đành đem văn kiện cùng hộp cơm đưa cho thư ký, “Hộp cơm là của Hứa tiên sinh làm cho Hạ tổng nhờ tôi mang tới.”

Thư ký biết Hứa Thừa Yến gật gật đầu, đem đồ để một bên tiếp tục làm việc.

Khi văn phòng bên kia truyền đến động tĩnh, cô vội vàng đứng dậy liền nhìn thấy nam nhân di rã. Mà theo bên cạnh còn có một thiếu niên xa lạ.

Thư ký nhịn không được lén nhìn vài lần lại thu hồi tầm mắt.

Nửa tiếng trước, Hạ tổng nhận được điện thoại lập tức rời đi, lúc trở về liền mang theo người này bên cạnh.

Thư ký nói: “Hạ tổng, văn kiện ngài cần ở đây.”

Hạ Dương: “Để văn kiện trên bàn của tôi.”

“Còn có đồ của Hứa tiên sinh.” Thư ký lại đẹp hộp cơm giữ ấm ra.

Hạ Dương nhìn nhìn không nói gì. Nhưng thiếu niên xa lạ kia lại có chút hiếu kỳ: “Hứa tiên sinh?”

Thẩm Tu Trúc cầm lấy hộp cơm, nhẹ giọng nói: “Chính là người bên cạnh anh sao?”

“À mà, thời điểm nhìn thấy anh ấy, em còn có chút không ngờ tới.” Thẩm Tu Trúc không nhanh không chậm nói: “Còn tưởng là mình đang nhìn chính mình.”

Y mở hộp cơm ra, liền nhìn thấy bên trong là một chén hoành thánh.

“Là hoành thánh a…” Thẩm Tu Trúc cười cười, “Anh không phải với đồ vật này nọ rất kén chọn hay sao, em còn tưởng anh sẽ không ăn thứ này.”

Hạ Dương thản nhiên nói: “Thói quen.”

“Cơm trưa cũng đã đưa đến đây.” Thẩm Tu Trúc đem hộp hoành thành để trên bàn, lại nhìn về phía nam nhân, cười: “Vậy anh có muốn cùng em ra ngoài ăn không?”

“Ừm.” Hạ Dương lên tiếng.

Hai người cùng nhau đi đến cửa thang máy. Thư ký nhìn thấy lại nhìn đến hoành thánh trên bàn, có chút do dự nói: “Hạ tổng, còn chén hoành thành này…”

Hạ Dương dừng bước, tùy ý nói: “Đổ đi.”

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Cuối cùng thư ký vẫn là không mang đi đổ, cô giao lại cho Trương thúc.

Mà buổi tối khi Trương thúc đem xe về nhà cho Hạ Dương, tiện đường lầu đem hộp cơm trả lại cho Hứa Thừa Yến.

Cậu nhận lại hộp cơm, liền cảm giác được sức nặng không đúng, mở ra liền đấy hoành thánh bên trong đã nguội lạnh.

Trương thúc nói: “Tiên sinh giữa trưa có việc ra ngoài, nên không ăn.”

“Vâng.” Hứa Thùa Yến nhưng thật ra cũng không để ý, Hạ Dương có đôi khi vội vàng, sẽ quên mất không ăn.

Cậu đem hộp cơm để lại trong phòng bếp, thu thập một chút liền ra ngoài.

Buổi tối có tiếp dương cầm, Hứa Thừa Yến đến lớp, chuẩn bị dạy.

Lần này cậu dạy một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, đang ngồi bên ghế đàn dương cầm, trong tay còn cầm một phần bánh ngọt ăn.

Hứa Thừa Yến nhắc nhở: “Nhanh học thôi.”

“Còn 3 phút nữa! Em có thể ăn xong!”

Hứa Thừa Yến cầm cầm phổ ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn không được hỏi: “Thích như vậy sao? Mỗi lần đều nhìn thấy em mang bánh ngọt đến đây.”

“Ăn ngon a!” Học viên gật gật đầu, “Chỉ cần là món ngọt, em sẽ đều ăn không ngán.”

Hứa Thừa Yến nhìn bộ dáng học viên ăn bánh ngọt, bất giác lại nghĩ đến Hạ Dương thường xuyên mua bánh ngọt cho cậu.

Đồ ngọt… ăn ngon đến vậy sao?

Hứa Thừa Yến vẫn là không lý giải được, dù sao bơ mấy thứ như vậy, ăn thật sự rất dễ ngán.

Nhưng sau khi tan học, Hứa Thừa Yến lại không có về nhà, mà đi đến con phố bên kia. Hạ Dương thường hay mua điểm tâm ngọt ở nhà ngay tại bên kia. Cậu hướng chỗ bán điểm tâm đi đến, chuẩn bị mua thử bánh bơ ngọt một lần.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Mà khi Hứa Thừa Yến vừa đến góc đường, đã nhìn thấy tấm bảng hiệu món điểm tâm ngọt, khi sắp đi đến liền nhìn thấy được thân ảnh của hai người.

Một nam nhân cao lớn di cùng một thiếu niên thấp hơn một chút, mà trong tay thiếu niên kia còn cầm một túi điểm tâm ngọt.

Lại bởi vì bên ngoài nổi lên gió lên, thiếu niên cúi đầu ho khan.

Nam nhân bên cạnh cúi người, thấp giọng trấn an, lại ở sau lưng thiếu niên vỗ nhẹ, giống như sắp đem thiếu niên ôm vào trong lòng.

Qua một hồi, người thiếu niên dần dịu lại cơn ho, ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng nhìn nam nhân cười cười.

“Nhà này đến giờ vẫn còn mở, rất hoài niệm a…”

“Trong đó đều là mấy món ngon, em không nghĩ đến sẽ còn được ăn.”

“Trước kia cha mẹ đều không cho em ăn đồ ngọt, mỗi lần đều là anh giúp mua về…”

Thiếu niên vui vẻ nhớ lại sự việc trước kia, mà nam nhân cũng chỉ im lặng đứng nghe. Nhưng mà khi nam nhân chuẩn bị mang theo người kia rời đi, vô tình nghiêng đầu lại nhìn thấy được một thân ảnh cách đó không xa.

Hứa Thừa Yến cầm theo cầm phổ, khoảng cách không xa không gần, chống lại ánh mắt của nam nhân.

Hứa Thừa Yến nhịn không được lại nhìn thiếu niên kia, thấy được trên người y mặc một kiện áo khoác, với cái mình đang mặc trên người, giống nhau y đúc.

Cậu cùng Thẩm Tu Túc, lại đụng hàng.

Rõ ràng trong tủ quần áo nhiều đồ như vậy, hôm nay lại cứ cố tình mặc giống nhau.

Cầm phổ trong tay bị nắm chặt đến nhăn nhúm, Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mặt, rất muốn rời khỏi nơi này ngay.

Nhưng mà hai chân lại cứ như cắm rễ trên đất, hoàn toàn không thể cử động.

Hạ Dương nhìn thấy Hứa Thừa Yến hỏi: “Tan học rồi?”

“Vâng.” Hứa Thừa Yến cúi đầu chậm rãi vuốt lên nếp nhăn trên cầm phổ, “Đến đây mua bánh ngọt.”

Chính là không nghĩ tới, cậu ở nơi này lại đụng phải hai người kia. Mà Thẩm Tu Trúc cũng đi qua, cười cùng Hứa Thừa Yến chào hỏi: “Chào buổi tối.”

Thẩm Tu Trúc nhìn đến quần áo trên người cậu, cười cười: “Trang phục rất hợp với cậu.”

Thẩm Tu Trúc trên mặt tươi cười ôn nhu, bộ dáng tao nhã, thật giống nhu không chút ngại ngần chuyện đụng hàng.

Lấy tư thái thẳng người, thoải mái đứng trước mặt Hứa Thừa Yến.

Cậu có chút chống đỡ không nổi nữa: “Tôi đi vào trước.”

Nói xong, Hứa Thừa Yến liền vội vàng đi vào trong cửa hàng.

Chạy trối chết!


—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Editor: Tội nghiệp Yến Yến quá!

Đố vui cho độc giả: Theo bạn vì sao Hạ Dương mua bánh ngọt cho Hứa Thừa Yến?

a/ Vì Thẩm Tu Trúc thích ăn nên cũng mua cho Hứa Thừa Yến.

b/ Vì Hạ Dương nghĩ Yến Yến thích ăn nên mua.

c/ Không vì ai hết vì ổng có thói quen mua bánh ngọt.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *