Uncategorized

Quan Hệ Thế Thân (chương 17) – Dị ứng hải sản

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Hôm sau, Hạ Dương mang Thẩm Tu Trúc đến căn hộ ở bờ biển Giang Nam để ở. Phòng có chút trống trãi, bất quá được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên giá sách đặt đầy chậu hoa, sân thượng cũng có rất nhiều hoa. Thậm chí còn có một gian phòng được cải tạo thành hoa viên.

Thẩm Tu Trúc đứng ngoài căn phòng, cách cửa kính có thể nhìn thấy bên trong, “Cư nhiên còn có cả hoa viên phòng, thật là đẹp mắt.”

Hạ Dương nhìn thấy nơi này tùy ý nói: “Là Hứa Thừa Yến làm.”

“Anh ấy làm?” Thẩm Tu Trúc thoáng có chút không ngờ tới, cười lên, “Cũng rất đẹp.”

Y cười cười, sau đó đẩy cửa đi vào.

Hương hoa phả vào mặt, Thẩm Tu Trúc ngửi được, đột nhiên cúi đầu, một trận ho khan kịch liệt, một tay chống lên cửa, gắt gao ôm lấy ngực.

Trên mặt y còn có chút thống khổ, tựa như không thở nổi.

Hạ Dương lập đến tới gần, vội vàng giúp đỡ Thẩm Tu Trúc đi đến bên sô pha ngồi, lại thuần thục lấy từ túi áo khoác của y ra một hộp thuốc.

Thiếu niên sau khi uống thuốc sắc mặt lúc này mới đỡ hơn, có chút ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi, em có chút không thoải mái…”

“Có thể do dị ứng…” Thẩm Tu Trúc nhìn qua còn khá suy yếu.

Hạ Dương cũng nhìn thoáng qua phòng hoa, nhíu mày nói: “Là dị ứng phấn hoa sao?”

“Không biết nữa.” Thẩm Tu Trúc lắc đầu: “Bình thường đến gần chậu hoa vẫn khỏe, có thể là trong phòng có hơi nhiều hoa một chút nên chịu không nổi.”

(Editor: Người làm bằng giấy hả gì!”)

Hạ Dương: “Phòng hoa anh sẽ dọn dẹp lại.”

“Cảm ơn.” Thẩm Tu Trúc nheo mắt cười cười đứng dậy, “Chúng ta đến phòng khác xem đi.”

Hạ Dương ngăn cản động tác của y, chậm rãi nói: “Những phòng khác cũng đều có hoa.”

“Chờ anh cho dọn sạch hoa, lại mang em đến xem.”

“Vâng.”

Hạ Dương đưa Thẩm Tu Trúc rời đi, sau khi người nọ trở về khách sạn hắn mới về nhà.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Khi Hạ Dương trở về, bên trong một mảnh im lặng, tựa hồ là không có ai.

Thẳng cho đến khi hắn đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy bóng dáng một người đang ngồi ngoài ban công.

Bên ngoài hướng ra mặt trời, Hứa Thừa Yến ngồi nhìn phong cảnh có chút xuất thần. Bờ biển Giang Nam chính là đối diện chỗ cậu đang ngồi, từ góc này vừa vặn có thể nhìn thấy tiểu khu của người giàu bên kia.

Hạ Dương nhìn thoáng qua cậu, lạnh nhạt nói: “Cuối tuần tới em đem mấy chậu hoa ở căn hộ bờ biển Giang Nam dọn đi, Thẩm Tu Trúc có chút dị ứng.”

Hứa Thừa Yến nhìn mặt sông, muốn nói gì, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.

Qua một lúc, cậu có chút gian nan lên tiếng: “Được!”

Trước kia có khoảng thời gian, cậu thực thích trồng hoa, bắt đầu mua đủ loại chậu hoa. Ở nhà chưa đủ, Hứa Thừa Yến còn nhờ Hạ Dương cho một phòng khác để trồng. Mà Hạ Dương cũng chính là đưa chìa khóa căn hộ trống kia cho cậu, tùy ý cậu bố trí.

Hứa Thừa Yến được bố trí căn hộ ở bờ biển Giang Nam kia. Cậu chuẩn bị thật lâu, còn làm hẳn một hoa viên phòng, cho tới bây giờ, cậu vẫn đều đặn tới đó, tự mình chăm sóc chúng.

Nhưng mà hiện tại, Hạ Dương nói muốn hủy đi những chậu hoa đó.

Hứa Thừa Yến vốn nghĩ, nếu không phải Hạ Dương dứt khoát mang căn phòng đó cho Thẩm Tu Trúc, cậu thật sự rất muốn giữ lại cách bố trí của nó.

Nhưng mà, nơi đó vốn là của Hạ Dương, hắn muốn xử trí thế nào liền xử trí thế đó.

Hứa Thừa Yến suy nghĩ nhiều nhưng đều không nói ra miệng.

Hạ Dương tháo cà vạt: “Cuối tuần mọi người sẽ đến biệt thự ở núi Tiểu Loan tụ họp một chút, em sắp xếp đi.”

Hứa Thừa Yến như trước nhìn bên ngoài lại hỏi: “Có những ai?”

“Giống như lần trước.” Hạ Dương lạnh nhạt nói, “Giang Lâm cùng Thẩm Tu Trúc cũng sẽ đi.”

“Em biết rồi!” Hứa Thừa Yến cụp mắt, “Em có thể chuẩn bị giống như lần trước không?”

“Ừ.” Hạ Dương trả lời.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Đến cuối tuần, hai người cùng đi đến biệt thự ở núi.

Đây là biệt thự đã lâu không dùng đến, cũng chỉ có đôi lúc Hạ Dương muốn tụ họp cùng bạn bè mới ghé qua.

Bên trong biệt thự là bể bơi ngoài trời thật lớn, bên cạnh là cái lò nướng lớn, một đám người liền vây quanh bên kia.

Vì thời tiết lạnh nên không ai muốn xuống nước.

Trì Dật cùng hai vị công tử đang đốt lửa nướng, mà Thẩm Tu Trúc một mình ngồi cách đó khá xa, tránh bị khói nướng bay đến.

Hạ Dương cầm chén rượu ngồi một bên, cùng chỗ với Thẩm Tu Trúc nói cái gì.

Tất cả mọi người vô cùng náo nhiệt. Chỉ có một mình Hứa Thừa Yến ngồi một góc, tựa như bị xa lánh.

Cậu không có tâm tư ăn đồ nướng, một mình đi đến bàn ăn bên cạnh, lấy ly nước. Trên bàn ngoài đồ uống còn có một ít món thịt nguội cùng vài món khác, Hứa Thừa Yến với việc ăn uống không có hứng thú, vừa mới chuẩn bị rời đi liền nhìn thấy có người đi đến gần mình.

Thẩm Tu Trúc cười đi tới, “Có món gì giới thiệu cho tôi không?”

Hứa Thừa Yến nhìn nhìn vị tiểu thiếu gia bên cạnh, trầm mặc không nói, nhưng vẫn là cầm một phần hoa quả cùng món nguội đưa qua.

Thẩm Tu Trúc cầm lấy ăn một miếng, lạnh nhạt nói: “Hương vị cũng rất bình thường, không còn cái gì khác sao?”

Cậu không biết y muốn làm gì, vì thế lại đưa qua một phần đồ ăn nguội khác. Thẩm Tu Trúc nhìn phần đồ ăn kia, đột nhiên nở nụ cười, sau đó liền ăn một miếng.

Hứa Thừa Yến thấy y có vẻ ăn ngon liền chuẩn bị rời đi. Nhưng vị tiểu thiếu gia này lại giữ cậu lại: “Hứa Thừa Yến, nói chuyện một chút đi.”

Hứa Thừa Yến đành phải đứng lại bên bàn ăn, thấp giọng hỏi: “Nói cái gì?”

“Cũng không có gì.” Thẩm Tu Trúc như trước lộ vẻ ôn hòa tươi cười, “Chính là tôi nhìn anh có vẻ rất thân thiết.”

Hứa Thừa Yến bị tiểu thiếu gia giữ lại bên bàn ăn, nhưng người kia lại đích thực ôn ôn nhu nhu, tìm không ra điểm sai. Hứa Thừa Yến uống một ngụm rượu đỏ, giảm bớt phiền não trong lòng, một bên nghe y kể chuyện.

Mà đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được bên cạnh truyền bàn ăn truyền đến tiếng đổ vỡ.

Hứa Thừa Yến nhìn lại bên cạnh liền thấy tiểu thiếu gia kia ngã trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ ôm ngực.

Cậu vội vàng cúi người, không biết phải làm sao. Thẩm Tu Trúc bên này động tĩnh quá lớn, mấy người đang bên lò nướng cũng chú ý tới.

“Tu Trúc làm sao vậy!”

Mà ngay khi Hứa Thừa Yến vừa đỡ người kia đứng dậy, thân mình đột nhiên bị người khác đẩy thật mạnh ra.

Cậu theo bản nang dùng tay chống trên mặt đất, kết quả vừa vặn dưới bàn ăn có một mãnh vỡ, lòng bàn tay bị vật sắc nhọn cắt đến đau.

Nhưng Hứa Thừa Yến không có tâm tư chú ý đến lòng bàn tay đau đơn, bở vì cậu nhìn thấy Hạ Dương cũng qua bên này.

Nam nhân trên mặt đầy sự lo lắng, đem vị tiểu thiếu gia yếu ớt ôm vào trong ngực, từ trong túi trước của y lấy ra hộp thuốc.

Bên cạnh cũng có người vội vàng mang nước đến, giúp tiểu thiếu gia uống thuốc, nhưng tình trạng không giảm bớt.

Một người khác lại gọi điện cho xe cấp cứ, nam nhân cúi đầu nhẹ giọng an ủi.

Cũng trong lúc này, có người chú ý tới bàn ăn có vấn đề.

“Không phải là hải sản chứ? Ai cho Tu Trúc ăn hải sản?”

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Cố gắn lên nhé, chưa đến 15 chương nữa anh Yến sẽ bỏ tra nam! Cha yo cha yo!

2 bình luận trong “Quan Hệ Thế Thân (chương 17) – Dị ứng hải sản

  1. Next time I read a blog, Hopefully it wont fail me as much as this particular one. I mean, Yes, it was my choice to read, however I really believed you would have something helpful to talk about. All I hear is a bunch of whining about something you could fix if you werent too busy searching for attention.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *