Uncategorized

Quan Hệ Thế Thân (chương 7) – Đã nhìn thấy hàng thật chưa

Ngày đó sinh nhật Hạ Dương, Hứa Thừa Yến liền thức dậy thật sớm. Nam nhân bên cạnh vẫn còn ngủ say, cậu đứng dậy, nhẹ nhàng mặc áo ngủ rồi xuống giường đi ra ban công ngoài trời, nhìn đến ánh mặt trời bên ngoài.

Trên ban công có một góc nhỏ đặt mấy chậu hoa, Hứa Thừa Yến tưới cho chúng ít nước. Lúc trở lại phòng ngủ nhìn thấy nam nhân trên giường đã tỉnh giấc. Hạ Dương ngồi trên giường, đang cúi đầu cầm di động nhắn tin, tựa hồ đang xử lý công việc.

Nửa người trên hắn trần trụi, chăn tuột xuống ở bên hông, lộ ra thân hình cường tráng, còn có thể nhìn thấy mấy vết cào màu đỏ thật dài trên lưng.

Nhìn thấy mấy dấu vết đó, mắt Hứa Thừa Yến không nhịn được mà cong lên. Này đều là mấy vết tích do hắn tối qua lưu lại. Cậu đi qua, ngồi bên người nam nhân, đột nhiên tựa vào, ôm lấy thắt lưng người kia.

“Hạ Dương, sinh nhật vui vẻ!”

Hứa Thừa Yến tựa trên vai nam nhân, ngửi hơi thở quen thuộc kia, rất có cảm giác an toàn.

Hạ Dương nghiêng đầu, thấy giọng hỏi: “Em không cần lên lớp sao?”

“Hôm nay không có tiết, có thể ở cả ngày cùng anh.” Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh.

Lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, cậu vội vàng buông người ra, “Anh chờ em một chút.”

Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi đến tủ mở ra một ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một gói quà. Cậu cầm gói quà kia lại đi tới bên giường, vội vàng đưa qua.

“Qùa sinh nhật cho anh.”

Hạ Dương tiếp nhận gói quà, mở ra liền thấy bên trong là một đôi khuya áo bảo thạch màu lam.

“Lần trước không phải anh mới mua một bộ tây trang sao? Vừa vặn đeo lên sẽ rất hợp.” Hứa Thừa Yến cười nói.

Này là đôi khuya áo do cậu tích góp tiền rất lâu để mua, thật sự là rất trông chờ để được tặng phần lễ vật này.

Hứa Thừa Yến chỉ là một thầy giáo dạy dương cầm bình thường, trong khi đó Hạ Dương lại nằm trong giới thượng lưu cao cao tại thượng, bọn họ đích thực là có chênh lệch rất lớn. Cậu chỉ có thể dốc hết sức, cố gắn mua một món đồ tốt nhất tặng cho người kia. Có đôi khi, Hứa Thừa Yến cảm thấy, mình gặp được Hạ Dương thự sự là một chuyện may mắn nhất trong đòi.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Cậu cùng nam nhân này chính là người của hai thế giới, lại ở một ngày của 5 năm trước bất chợt gặp nhau, sau đó càng ngày càng thân thiết. Hạ Dương giống như vị thần cao cao tại thượng, không thể với tới được. Bất quá hiện tại, vị thần này đã thuộc về một người duy nhất là cậu.

Hứa Thừa Yến nhìn sườn mặt nam nhân, trong đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười.

Mà khi Hạ Dương nhìn thấy phần quà trong tay Hứa Thừa Yến, lại lơ đãng nghiêng đầu chống lại tầm nhìn của cậu.

Khoảng cách hai người thật sự gần, Hạ Dương còn có thể nhìn thấy trong mắt của thiếu niên hiện lên hình ảnh ngược của mình.

Hô hấp cơ hồ giao triền cùng một chỗ, Hạ Dương nhìn thấy cặp mắt đào hoa kia, đột nhiên nâng tay chậm rãi cởi bỏ đai lưng áo ngủ trên người Hứa Thừa Yến.

Áo ngủ trượt xuống, Hạ Dương dùng đai áo lặp tức che đi cặp mắt đào hoa kia, sau đó đem thiếu niên đặt ở trên giường, một bàn tay theo áo ngủ tiến vào thân dưới.

Hứa Thừa Yến thuận theo hắn, đưa tay ôm lấy bả vai hắn. Đầu ngón tay lại một lần nữa lưu lại mấy vết cào ở phía sau lưng.

Thời điểm hai người chấm dứt, Hứa Thừa Yến ghé vào ngực nam nhân bình phục hô hấp, trên mặt còn có chút ửng hồng chưa hết.

Hạ Dương cởi bỏ đai lưng trên mắt thiếu niên, lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hứa Thừa Yến còn vì mới làm xong chưa dịu đi cơn mệt nên không đi theo, tiếp tục nằm lại trên giường từ từ nhắm hai mắt, bất tri bất giác đã ngủ.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Đến khi cậu tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa. Trong phòng ngủ trống rỗng, Hạ Dương không có ở trong phòng.

Hứa Thừa Yến trước tiên vào phòng tắm sạch sẽ, mặc đồ tắm đi đến tủ quần áo, cầm một chiếc áo sơ mi đi ra.

Mà ngay tại lúc áo tắm vừa cỡi ra lại nghe được tiếng bước chân tới gần. Hứa Thừa Yếu tiếp tục thay quần áo mà không quay đầu lại. Lúc mặc vào áo sơ mi đã nhìn thấy tầm mắt nam nhân nhìn mình trong gương.

Hạ Dương đi tới, nhìn áo sơ mi trắng trên người cậu, lại đến một bên, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc áo khoác dày màu sẫm đưa qua.

“Mặc cái này.”

Hứa Thừa Yến thuận theo tiếp nhận áo khoác mặc vào.

Áo khoác màu xám đơn giản, là một trong những vật mà Hạ Dương đã mua cho cậu. Nói đúng ra, trong tủ quần áo này cơ hồ tám phần quần áo đều là do Hạ Dương mua.

Cậu không thường xuyên mua quần áo, nhưng Hạ Dương lại rất thích mua quần áo và các thứ phụ kiện, giúp cậu phối đồ.

Mà nam nhân này mua sắm có một thói quen nhỏ, chỉ cần thích kiểu dáng, sẽ mua tất cả các màu sắc đem về.

Giống như chiếc áo khoác Hứa Thừa Yến đang mặc trên người, trong tủ đều đã có 7, 8 cái có kiểu dáng giống nhau, tất cả đều là cùng nhãn hiệu.

Trừ bỏ mua quần áo, hắn còn thích giúp cậu phối đồ. Chỉ cần là không vội ra ngoài làm việc, Hạ Dương đều giúp cậu chọn quần áo.

Hứa Thừa Yến soi gương sửa sang lại áo, lại nhớ tới hôm này mặt trời gay gắt, liền hỏi: “Anh, mặc cái này có hay không sẽ rất nóng?”

“Buổi tối nhiệt độ giảm bớt, mặc cài này vừa hợp giữ ấm.”

Hạ Dương đúng ở phía sau Hứa Thừa Yến, cách tấm gương đánh giá thiếu niên, lại cảm giác có chút không hài lòng, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Còn thiếu cái gì đó!”

Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn chính mình trong gương, theo bản năng hỏi: “Thiếu cái gì?”

Nam nhân không trả lời, lại đi tới một bên tìm trong mớ trang sức, từ bên trong cằm ra một chiếc kính mắt gọng vàng.

Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải đeo kính vào. Cậu không bị cận, chỉ là Hạ Dương tựa hồ rất thích mình mang kính mắt, trong nhà đủ loại kính mắt đặt đầy hai cái ngăn kéo. Đều là Hạ Dương mua về.

Hứa Thừa Yến đẩy đẩy kính mắt cười hỏi: “Hiện tại đã ổn chưa?”

“Ừm.” Hạ Dương lên tiếng, từ sau lưng ôm lấy cậu vào lòng, bất tri bất giác đụng đến đồng hồ trên cổ tay Hứa Thừa Yến.

Cậu chú ý tới hành động của nam nhân, nở nụ cười, “Đây là quà anh tặng, vẫn còn đeo đấy.”

Này là đồng hồ Hạ Dương đã tặng cho cậu làm quà sinh nhật. Đến giờ cậu vẫn đeo.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Tiệc sinh nhật lúc chiều tối sẽ bắt đầu. Tuy nói là tiệc sinh nhật nhưng cũng không quá quy mô, chỉ là một buổi hội tụ của các bằng hữu cùng nhau ăn một bữa cơm.

Hạ Dương bao cả du thuyền để đãi tiệc, khi hai người lên du thuyền, khách nhân đã đến khá đông đủ.

Hạ Dương vừa xuất hiện đã bị mấy vị bạn thân công tử vây quanh.

“Hạ Thiếu đến rồi!”

“Đại thọ tinh của chúng ta đến rồi!”

Giang Lâm cũng đã sớm lên du thuyền, nhìn đến sau lưng Hạ Dương vội vàng chạy lại, “Anh”

Cậu nhìn đến người bên cạnh Hạ Dương là Hứa Thừa Yến cười gọi: “Chị dâu!”

Một đám người ở trên boong tàu lộ thiên, câu được câu không mà tán gẫu. Hạ Dương hôm nay là chủ nhân của bữa tiệc, cứ thế bị khách nhân vây ở trung tâm. Lại bởi vì đều là người quen, mấy vị công tử kia cũng không khách khí, ồn ào đòi hắn phải uống rượu.

Hứa Thừa Yến không uống rượu, cũng chỉ là im lặng ngồi bên người Hạ Dương, cầm ly rượu đỏ, giúp đỡ một bên. Hạ Dương tựa vào sô pha, không chút để ý mà uống rượu, chậm rãi từng ly rượu đỏ.

Bốn phía đám công tử bạn thân kia cũng rót rượu cho nhau, vừa uống vừa tán gẫu.

“Hôm nay tại hạ có chuẩn bị một phần đại lễ!”

“Đúng đúng! Rất bất ngờ đấy!”

“Cam đoạn Hạ Thiếu tuyệt đối vừa lòng! “Trì Dật cười, uống một ngụm rượu, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hứa Thừa Yến một cái.

Hạ Dương thuận miệng hỏi: “Cái gì mà bất ngờ chứ?”

Mấy vị công tử liếc mắt với nhau, tựa hồ đã ăn ý với nhau chuyện gì, cũng không ai chịu nói.

“Dù sao đến lúc đó Hạ thiếu gia sẽ biết thôi!”

Hạ Dương cười như không cười, cũng không tiếp tục hỏi thêm.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Qua một hồi, một vị công tử nhận được tin nhắn, nhất thời đứng dậy nói: “Đến rồi đến rồi! Lễ vật đến rồi! Ai đi tiếp không?”

“Ta đi!”

“Ta cũng đi! Đều đã lâu không nhìn thấy được!”

Mấy người thần thần bí bí đều đi về hướng bên ngoài. Còn một bộ phận khách nhân không rõ tình hình lắm cũng vì tò mò mà đi tới bên lan can, muốn đi xem rốt cuộc “bất ngờ” kia là cái gì.

Hứa Thừa Yến cũng bị tò mò, ngẩng đầu nhìn lại, bất quá tạm thời còn chưa thấy điều “bất ngờ” kia nên thu hồi tầm mắt.

Trì Dật cùng Giang Lâm thì ngồi trên sô pha không đi tiếp “bất ngờ” kia.

Trì Dật uống rượu, mắt nhìn tới nhìn lui đánh giá Hạ Dương cùng Hứa Thừa Yến, cợt nhã nói: “Hạ thiếu không đi nhìn chuyện bất ngờ một chút sao?”

“Không đi.” Hạ Dương thản nhiên nói, tựa hồ đối với phần bất ngờ này không có hứng thú.

Trì Dật lại nhìn sang bên cạnh Hứa Thừa Yến cười nói: “Yến Yến, có muốn đi xem không?”

“Tôi cũng không đi.”  Hứa Thừa Yến lễ phép cự tuyệt.

Nhưng thật ra Giang Lâm có chút tò mò: “Cái bất ngờ kia a? Là gì mà lại thần bí như vậy?”

“Nhị thiếu gia cũng có thể đoán ra đó.” Trì Dật nheo mắt lại.

“Hả?” Giang Lâm nhất thời không có trả lời lại.

Mà đúng lúc này, ở lối đi vào du thuyền nổi lên một trận náo nhiệt.

“Đến rồi đến rồi! Bất ngờ đến rồi đây!”

Hứa Thừa Yến nghe được âm thanh, theo bản năng nhìn, liếc mắt liền nhìn thấy trong đám công tử bạn thân kia có một thiếu niên xa lạ đi tới. Vị thiếu niên kia cười, đang cùng người bên cạnh nói gì đó.

Hứa Thừa Yến nhìn người nọ, trong nháy mắt sửng sốt.

Giống.

Thật sự quá giống.

Cái người thiếu niên kia, cùng hắn lại rất giống nhau.

Cũng không phải vẻ mặt giống mà chính là phong cách quần áo, cách ăn mặc quá giống, liền ngay cả kiểu dáng thoạt nhìn cũng không khác nhau mấy, là cùng một kiểu dáng.

Người nọ mặc một chiếc áo khoác màu xám, mang theo kính mắt, bộ dáng tao nhã, thoạt nhìn thực ôn nhu. Mà đối phương cùng hắn hiện tại đích thức giống nhau như đúc, chỉ có nhan sắc có chút bất đồng. Chiếc áo mà bọn mặc trên người xuất xứ từ cùng một thương hiệu.

Ngay cả áo mà đối phương mặc bên trong, tủ quần áo của cậu cũng có một cái giống y như đúc. Thậm chí ngay cả khung mắt kính cũng đều giống nhau. Chính là quần áo trên người cậu đều là do Hạ Dương chọn, kính mắt cũng do Hạ Dương mang đến cho. Hứa Thừa Yến có chút nghi hoặc đứng lên, theo bản năng nhìn về phía Hạ Dương, lại phát hiện nam nhân bên cạnh cậu đang nhìn thiếu niên xa lạ kia.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Hứa Thừa Yến có chút không biết nên hình dung ánh mắt này như thế nào. Đây là một ánh mắt thực chuyên chú, nhìn chăm chăm, thật giống như trong mắt Hạ Dương chỉ có duy nhất hình ảnh của thiếu niên kia. Là vì cái gì, vì sao hắn lại dùng ánh mắt đó, nhìn người kia?

Hứa Thừa Yến trên tay hơi dùng sức, gắt gao nắm chén rượu, đột nhiên không hiểu sao lại có cảm giác hoảng sợ. Đây là cảm giác sợ hại một sự nguy hiểm theo bản năng. Cậu cùng vị kia phong cách giống nhau như đúc, mà hiện tại, người kia lại hoàn toàn cướp đi sự chú ý của Hạ Dương.

Người kia… rốt cuộc là ai?

Cậu nhớ rất rõ từng người bằng hữu bên cạnh Hạ Dương, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra người này.

Ít nhất cậu đi theo Hạ Dương 5 năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua người này.

Vì cái gì, người này phong cách, cùng cậu lại giống nhau như vậy?

Đột nhiên, Hứa Thừa Yến trong đầu hiện lên một cái tên. Cậu hạ đôi mắt, vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, hướng nam nhân bên cạnh hỏi: “Đó là bạn của anh sao?”

Cậu trước kia đã cùng Hạ Dương xác nhận qua danh sách khách mời tiệc sinh nhật, cậu vô cùng khẳng định không có người này.

Hứa Thừa Yến kiên nhẫn đợi Hạ Dương trả lời, nhưng người kia lại không hề nói chuyện, cũng chỉ là im lặng nhìn chăm chú vào người nọ. Sự im lặng của Hạ Dương cũng đã đủ để Hứa Thừa Yến đoán được đáp án.

Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến lại nhìn thấy nam nhân bên cạnh mình buông ly rượu, từng bước một bước đến bên cạnh thiếu niên xa lạ kia.

Hứa Thừa Yến đúng dậy, nhìn theo bóng dáng nam nhân, thật muốn đi theo. Hai người là cùng nhau đến bữa tiệc, cũng coi như là nửa chủ nhân, mà cái thiếu niên xa lạ kia là khách mời, cậu hẳn nên cùng Hạ Dương đến chào hỏi vị khách mời này.

Nhưng không biết vì lí do gì, Hứa Thừa Yến đột nhiên không có dũng khí, cũng chỉ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Hạ Dương đi tới bên người kia.

Hai người đứng chung một chỗ, nếu không có mấy người nói chuyện xung quanh, thật giống như bạn chí cốt nhiều năm gặp lại.

Hạ Dương cùng thiếu niên nói gì đó, vị kia tựa hồ là bị chọc cười. Không thể không nói, người này diện mạo rất tốt, lúc cười lên, đôi mắt liền sáng long lanh. Như là một vị tiểu thiếu gia giàu có, được bảo hộ tốt, không rành chuyện thế sự.

Hứa Thừa Yến nhìn hình ảnh này, đột nhiên cảm giác vô cùng chói mắt.

Phía sau hình như có người tới gần, nhưng Hứa Thừa Yến lại không có tâm tư chú ý là ai, cũng chỉ ngơ ngác nhìn hai người kia.

Mà lúc này Trì Dật đã đứng bên cạnh Hứa Thừa Yến.

“Yến Yến, đã nhìn thấy hàng thật chưa?” Trì Dật cười, tay khoác lên vai cậu, trông như bạn bè thân thiết lắm. Nhưng trong mắt Trì Dật lại toàn ý cười chăm chọc, lời nói mang theo ác ý, lạnh lùng như con rắn độc, gằn từng chữ:

“Hàng giả vĩnh viễn đều là hàng giả!”

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *