Vào thời điểm cuối tuần, Hứa Thừa Yến nhận được một cuộc gọi điện thoại.
“Chị dâu! Em về rồi! Không tới đón em sao?” Đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh có chút hưng phấn.
Hứa Thừa Yến hỏi: “Khi nào thì em đến nơi?”
“Trong chiều hôm nay, khoảng 2, 3 giờ!”
“Nhanh như vậy?” Hứa Thừa Yến có chút ngoài ý muốn, “Như thế nào lại không nói trước một tiếng?”
“Em là muốn tạo cho hai người một bật ngờ a.” Người kia cười nói.
Chờ điện thoại cúp máy, Hứa Thừa Yến đi đến thư phòng tìm Hạ Dương.
Hạ Dương đang tựa trên sô pha, đang xem một quyển album ảnh. Chính là vừa lúc cậu vừa bước vào, người kia liền đóng nó lại, đặt qua một bên.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua hình dạng quyển album kia, cậu biết Hạ Dương đôi khi sẽ ở trong thư phòng xem nó, tựa hồ là vật gì đó rất quan trọng.
Cậu đi qua, nói: “Anh, Giang Lâm sắp về đến đây, buổi chiều máy bay sẽ hạ cánh.”
Giang Lâm là em trai của Hạ Dương, người nước ngoài học đại học, đôi khi mới có thể trở về một chuyến.
“Chiều hôm nay?” Hạ Dương ngẩng đầu lên.
“Phải.” Hứa Thừa Yến lại nói, “Anh, có cùng đi đón cậu ấy không?”
Đợi Hạ Dương đồng ý, Hứa Thừa Yến cũng trở về phòng ngủ thay quần áo. Bất quá khi cậu vừa cỡi được một nửa, Hạ Dương đã tiến vào. Hắn đứng ở cửa phòng, nhìn thiếu niên trước mắt. Thiếu niên trần trụi nửa người trên, trong tay còn cầm chiếc áo dài tay, vẫn chưa kịp thay vào.
Hắn đi qua, đột nhiên nói: “Đổi cái khác đi.”
Hạ Dương đến trước tủ quần áo, chậm rãi chọn lựa, từ bên trong lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng. Ngoài ra, hắn còn chọn một chiếc áo lông khoác ngoài. Thậm chí đến khăn choàng cổ cũng chọn một cái.
Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, tiếp nhận quần áo từ trên tay Hạ Dương rồi thay vào.
Trong tủ quần áo phần lớn đều là đồ Hạ Dương giúp cậu mua về, đều là hắn tự mình chọn toàn loại đắt tiền. Dù vậy, cậu cũng không để ý lắm, chỉ cần Hạ Dương thích là được rồi.
Đổi xong quần áo, mang khăn choàng cổ vào, Hứa Thừa Yến lại thấy người kia đang đưa đến một lọ nước hoa.
Là tuyết quý rừng rậm.
Cậu tiếp nhận nước hoa xịt lên người một chút.
Cậu biết, Hạ Dương từ trước đến giờ đều không dùng nước hoa. Dù vậy lại rất thích tặng mình nước hoa, đã sắp chất đầy một tủ áo.
Gần đây nhất, Hạ Dương tựa như rất thích loại tuyết quý rừng rậm này. Hứa Thừa Yến sau khi chuẩn bị xong liền cùng Hạ Dương đi đến sân bay.
Đến 3 giờ, Hứa Thừa Yến liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Lâm từ trong đám người đông đúc.
Giang Lâm nhỏ hơn cậu 2 tuổi, lại bởi vì khuôn mặt mang nét búp bê, nên thoạt nhìn càng thêm non nớt.
“Anh! Chị dâu!” Giang Lâm dẫn theo hành lý chạy vội đến.
Tính tình Giang Lâm thật sự có phần hơi sôi nổi, vừa thấy Hứa Thừa Yến liền nhào đến ôm, cợt nhã mà nói: “Chị dâu càng ngày càng soái nha!”
Cậu lại nhìn đến Hạ Dương bên cạnh, cười hì hì: “Anh cũng rất soái!”
Chỉ là Hạ Dương có chút lãnh đạm, cũng chỉ thản nhiên nói: “Đi về trước đã.”
Giang Lâm cũng biết rõ tính cách này của Hạ Dương, đi theo bên cạnh vội vàng nói: “Buổi tối em muốn ăn cơm! Em đã rất lâu rồi không được ăn ngon! Đồ ăn chị dâu làm là ngon nhất!”
“Hứa Thừa Yến gật gật đầu: “Được.”
Ba người trở lại căn hộ, Hứa Thừa Yến liền đến nhà bếp làm bữa tối.
Giang Lâm ở phòng khách bắt đầu thu thập hành lý, từ bên trong lấy ra hai cái hộp quà.
Hạ Dương đã muốn trở về thư phòng, Giang Lâm cầm cái hộp quà kia có chút gấp rút chạy vọt vào thư phòng.
“Anh! Cho anh với chị dâu làm vật kỷ niệm!” Cậu đem hai cái hộp quả để lên trên bàn.
Hạ Dương đang tựa mình trên sô pha xem quyển album ảnh, trở mình, ngẩng đầu liếc mắt một cái, tùy tiện đáp lại, Trên mặt chính là một vẻ lãnh đạm như trước.
Giang Lâm vừa định nói thêm cái gì, đột nhiên chú ý tới quyển album kia trong tay Hạ Dương, nhất thời trầm mặc.
Qua một hồi lâu, cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh cùng chị dâu chuẩn bị khi nào thì tính đến chuyện ổn định?”
Hạ Dương cũng chỉ thản nhiên nói: “Không biết.”
“Đã 5 năm rồi đó…” Giang Lâm than thở, “Em còn muốn làm phụ rễ đây…”
Hạ Dương hạ đôi mắt cũng không trả lời.
Giang Lâm nhìn diện mạo quyển album, nhất thời nhíu mày nói: “Anh, người sẽ không còn chờ ai kia đó chứ?”
Giang Lâm nói lời này không đầu không đuôi, nhưng Hạ Dương lại nghe hiểu.
“Chuyện người lớn, trẻ con đừng bận tâm. Hạ Dương khép album ảnh lại đứng dậy, tỉ mỉ đem sách đặt trong ngăn kéo.
“Được được, em mặc kệ anh.” Giang Lâm tựa vào trên sô pha, nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng mà anh ấy hình như sắp quay về.”
“Phải.” Hạ Dương vẫn là một phản ứng lạnh lùng như trước.
Giang Lâm liếc liếc mắt một cái, thật sự không nhìn ra được chút dao động gì trên mặt hắn, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Không khí trong thư phòng nhất thời trở nên có chút cứng ngắc, hai người đều không nói gì. Mãi cho đến khi tiếp gõ cửa xua đi sự trầm mặc.
Hứa Thừa Yên đứng ở cửa thư phòng, cười nói: “Cơm chiều làm xong rồi!”
Giang Lâm nhất thời hồi phục lại vội vàng lao ra.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Giang Lâm liền chuẩn bị rời đi. Cậu có một căn hộ ở cạnh đây, khoảng cách rất gần.
Hứa Thừa Yến hỗ trợ cầm hành lý, tiễn Giang lâm đến cửa thang máy.
Người kia đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Chị dâu, anh em tổ chức sinh nhật ở đâu ạ?”
Hứa Thừa Yến đáp: “Du thuyền lam hải.”
Giang Lâm gật gật đầu, “Đến, cho em địa chỉ chỗ đó đi!”
“Được.”
Hứa Thừa Yến lại hỏi: “Sau khi tốt nghiệp em có tính toán gì không?”
“Trở về ạ!”. Giang Lâm vò đầu bức tóc, “Nước ngoài cũng không phải tốt lắm, vẫn là ở đây tốt hơn.”
Giang Lâm năm nay sẽ tốt nghiệp, chỉ còn lại mấy tháng cuối.
Hứa Thừa Yến cười nói: “Tốt nghiệp sẽ có việc làm.”
“Em không đi làm đâu! Em còn muốn chơi đùa thêm vài năm nữa!” Giang Lâm ồn ào đi vào bên trong thang máy, cùng Hứa Thừa Yến phất phất tay, “Chị dâu, ta qua vài ngày lại đến tìm người đi chơi!”
“Được.” Hứa Thừa Yến nhìn thấy Giang Lâm vào trong thang máy, lúc này mới xoay người trở về.
Thư phòng không đóng cửa, bên trong là ánh đèn vàng ấm áp. Mà nam nhân đang an vị ở trong, cúi đầu lật xem một quyển album đã ố vàng. Cứ một trang lại một trang lật xem, giống như đang đối đãi bảo vật quý hiếm gì.
Cậu nhìn sườn mặt nam nhân, cuối cùng vẫn là không làm phiền, xoay người rời đi.