Uncategorized

Quan Hệ Thế Thân (Chương 4) – Hà giả

Hai người ở lại nhà cũ một đêm, đến chạng vạng ngày hôm sau mới trở về.

Chính là trước lúc rời đi, Kỳ Kỳ từ trong phòng chạy ra, mạnh mẽ ôm lấy chân Hứa Thừa Yến không cho đi, thậm chí còn muốn tiến vào trong xe. Mà Hạ Dương không có kiên nhẫn nuôi thú cưng, căn bản không cho nó lên xe. Lúc trước Hạ Dương cũng là đương lúc tâm huyết dâng trào mới mua chú chó Alaska đem về. Kết quả sau khi nuôi mới phát hiện không thích hợp, hắn căn bản là không hợp với chuyện nuôi thú cưng.

Chó Alaska có nhu cầu vận động cao, cần chủ nhân mang ra ngoài mỗi ngày, cũng cần chủ nhân làm bạn, lại hay rụng lông. Hạ Dương không nhiều sức lực như vậy, cũng không có thời gian đi dạo cùng nó, còn bị lông chó bay khắp nơi làm tâm phiền ý loạn. Dứt khoát đem Kỳ Kỳ tới nhà cũ, cho quản gia nuôi dưỡng, hai tháng mới đến xem một lần.

Dù sao nhà cũ rất to, sân cũng rộng, chú chó muốn lăn qua lăn lại thế nào đều được. Nhà cũ cũng có nhiều người hầu, đều có thể thay phiên nhau chơi cùng nó. Mà quản gia cũng chiếu cố nó từ trên xuống dưới, Kỳ Kỳ quả thật được nuôi dưỡng rất tốt, mỗi ngày đều tràn ngập sức sống.

 Mà Kỳ Kỳ cũng thật sự không thể đi theo Hứa Thừa Yến, Hạ Dương không kiên nhân nuôi chó, không cho nó lên xe, cậu càng không có biện pháp nào mang Kỳ Kỳ theo về.

Cuối cùng Hứa Thừa Yến phải dỗ dành thật lâu mới lừa nó trở lại. Thòi điểm nó quay lại, còn cẩn thận đi từng bước, thần tình ủy khuất nhìn cậu.

Hứa Thừa Yến có chút mềm lòng, bất quá chỉ là trong chốc lát, cậu thu hồi tầm mắt ngồi trên xe. Xe chạy chậm rãi trên đường, rời vùng ngoại thành trở về thành thị nhộn nhịp. Khi xe đi qua giao lộ, Hứa Thừa Yến lên tiếng: “Hạ Dương, phía trước dừng một chút, em muốn đi mua hoành thánh.”

Khi xe dừng lại, cậu xuống xe đi đến phía trước mua đồ. Hạ Dương vẫn an vị trong xe, qua một lúc, Hứa Thừa Yên đã trở lại, trong lòng ngực cậu còn ôm theo một cái bình hoa màu trắng tinh khôi.

Bình hoa có chút lớn, không thể đặt vừa ở ghế phó lái, vì thế cậu liền ra phía sau ngồi.

Hạ Dương nhìn qua kính thoáng thấy cái bình hoa kia có chút lớn, lên tiếng hỏi: “Như thế nào lại mua bình hoa?”

“Vừa vặn thấy được nên mua.” Hứa Thừa Yến nở nụ cười, “Anh không phát hiện ra sao? Trong thư phòng thiếu mất một cái bình hoa, là ta không cẩn thận đụng tới giá sách làm bình hoa cũ rơi vỡ.”

Hạ Dương lên tiếng nhưng thật ra cũng không mấy để ý đến. Cây cối hay các vật dụng trong nhà luôn do Hứa Thừa Yến chăm sóc.

Sau khi hai người trở về căn hộ, Hứa Thừa Yến liền mang bình hoa đi vò thư phòng.

Hạ Dương đến phòng khách lấy cốc nước, lúc đi ngang qua thư phòng nghe được tiếng ngâm nga, nhìn vào bên trong liền thấy thiếu niên tóc đen đang ngồi trên thảm, bên cạnh bày ra một đống lọ màu, trước mặt là cái bình hoa trắng kia.

Hạ Dương đi qua hỏi: “Định vẽ tranh sao?”

“Phải.” Hứa Thừa Yến gật đầu, “Màu trắng rất đơn điệu, tô thêm chút màu sắc mới đẹp…”

(Tưởng tượng cảnh Yến Yến ngồi vẽ thấy dễ thương gì đâu!”)

Hứa Thừa Yến tiếp tục mân mê bình hoa, mãi cho đến tối mới xong.

Một bình hoa trắng được vẽ lên những đám mây màu lam, chỉ là cậu không học vẽ tranh, lại còn phải vẽ ở trên bình hoa, bởi vậy thành quả trông có chút trừu tượng. Hơn nữa, bên trên còn có hai hàng chữ nhỏ màu đen, là chữ thư pháp.

Hạ Dương nhìn nhìn hai hàng chữ thư pháp hỏi: “Trưa kia em có học qua thư pháp sao?”

“Dạ, lâu trước kia có học qua.” Hứa Thừa Yến có chút ngượng ngùng, “Bởi vì bức tranh thực không hấp dẫn nên liền viết thêm ít chữ, nhìn qua sẽ không xấu lắm.”

Cậu đem bình họa đặt ở trên giá, chính mình ngắm lại tác phẩm thật lâu, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng tiến đến bên người Hạ Dương hỏi: “Anh cảm thấy chữ của em thế nào?”

“Tốt lắm.”

Hứa Thừa Yên nhân cơ hội nói: “Anh lúc viết thiệp mời sinh nhật, có thể để cho em viết không?”
“Thiệp mời sinh nhật?” Hạ Dương nhíu nhíu mày, “Thiệp mời để người khác viết là đủ rồi, không cần phiền toái.”

“Chính là bởi vì đây là sinh nhật của anh a.” Hứa Thừa Yến tiến vào lòng ngực nam nhân, “Nên em muốn tự mình viết.”

Nam nhân than nhẹ một tiếng, cuối cùng nói: “Ở bên trong ngăn kéo, em đến lấy đi.”

Hứa Thừa Yến một trận kinh hỉ, vội vàng đi đến ngăn kéo bên kia, tìm được đống thiệp mời. Mấy tấm thiệp bên trên sạch sẽ, còn chưa được khui ra. Cậu lại tìm đến Hạ Dương hỏi về yêu cầu nội dung, bắt đầu cầm bút đứng lên viết. Chỉ là có lẽ vì khẩn trương, lúc mới bắt đầu viết không tốt lắm, còn làm hỏng mấy tấm thiệp. Cũng may thiệp mờ được đặt nhiều hơn dự tính. Hứa Thừa Yến viết cả đêm, rốt cục đem tất cả số thiệp mời viết xong.

Sinh nhật Hạ Dương sắp tới, mà người được mời đến cũng không quá nhiều, đều là người thân thiết với hắn. Hứa Thừa Yến viết xong mớ thiệp lại nghĩ đến chuyện quà tặng sinh nhật. Kỳ thật quà đã tính sớm, là một chiếc khuy áo của một nhãn hiệu lâu đời rất xa xỉ. Chẳng qua khuy áo vẫn chưa về tay, nhân viên cửa hàng nói do hải vận chuyển từ quốc tế về nên có điểm chậm trễ. Hứa Thừa Yến vì vậy mà có chút lo lắng không biết quà có đến kịp sinh nhật Hạ Dương không.

Nhưng mà cũng may đến cuối tuần, cậu đã nhận được điện thoại từ nhân viên cửa hàng, chiếc khuy áo đã về đến cửa hàng. Hứa Thừa Yến vội vàng chạy tới, kiểm tra chiếc khuy một lần, xác nhận không có tỳ vết nào, lúc này mới cho nhận viên đóng gói thật tốt. Cậu cầm túi quà, nhất thời trong lòng an tâm hơn, xoay người rời đi.

Khi Hứa Thừa Yến vừa bước ra khỏi cửa hàng liền đụng phải một người quen. Người thiếu niên tóc hồng ôm một một tiểu nam sinh hướng cậu đi tới, sau khi nhìn qua Hứa Thừa Yến có chút ngả ngớn huýt sáo.

“Yến Yến cũng ở nơi này sao.”

Hứa Thừa Yến nhìn thấy thiếu niên tóc hồng, hắn nhớ rõ người này chính là bằng hữu của Hạ Dương, theo quy củ chào hỏi: “Trì Dật tiên sinh.”

Trì Dật nhìn nhìn túi quà tặng trong tay cậu, lại nhìn sang cửa hàng phía sau, nhất thời hiểu rõ “Đến mua đồ vật này à?”

Hứa Thừa Yến cùng Trì Dật không mất quen thuộc, bất quá bởi vì Hạ Dương nên có quan hệ, vẫn là kiên nhẫn trả lời, “Phải.”

Trì Dật đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong nháy mắt tinh thần tinh táo nói “Yến, ta nói với ngươi a, mua đồ vật này nọ phải cẩn thận một chú, rất có khả năng mua phải hàng giả đấy!”

Trì Dật cố tính nhấn mạnh hai chữ “hàng giả”.

“Có loại hàng giả được làm rất tinh xảo, ngay cả chính nó cũng không biết nó là hàng giả, còn tưởng rằng chính mình là chính phẩm.” Trì Dật cười nhạo một tiếng, “Nhưng mà chỉ cần chính phẩm trở lại, ai lại còn muốn hàng giả nữa chứ?”

Hứa Thừa Yến nghe được có chút không rõ lắm, có thể nghe ra trong ngữ khi người kia có chút kỳ quái, nhưng lại không biết được chỗ nào không đúng.

“Hàng giả chính là hàng giả, vĩnh viên không thể trở thành hàng thật được.” Trì Dật không chút khách khí châm chọc, lại hỏi ngược lại: “Yến, ta nói có đúng không?”

Cậu vẫn là cảm thấy kỳ kỳ quái quái, nhưng vẫn lễ phép mà gật gật đầu.

Trì Dật tươi cười: “Yến, cậu trở về sau nhớ rõ nếu có mua gì phải kiểm tra kỹ một chút xem có phải hàng thật hay không.”

“Tôi sẽ chú ý.” Hứa Thừa Yến lịch sự trả lời.

Trì Dật lúc này mới nheo mắt vừa lòng, ôm tiểu nam sinh trong lòng ngực chuẩn bị rời đi lại nghĩ đến một chuyện.

“À đúng rồi.”  Hắn hướng Thừa Yến nói: “Lần này sinh nhật Hạ thiếu, tôi sẽ mang đến cho hắn một phần quà bất ngờ.”

“Là một lễ vật vô cùng vô cùng bất ngờ đấy.” Trì Dật cười, “Cam đoan là chính phẩm, không phải hàng giả.”

Hắn nói xong lúc này mới vừa lòng mang theo tiểu nam sinh rời đi. Hứa Thừa Yến nhìn theo bóng dáng Trì Dật, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt. Cậu biết rõ, người bằng hữu của Hạ Dương này không quá thích mình. Dù sao cậu cũng xuất thân từ cô nhi viện, cùng với vị đại thiếu gia này là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Người giàu có đều có giới bạn bè riêng, mà Hạ Dương cũng nằm trong số này. Chính vì vậy họ đều cảm thấy Hứa Thừa Yến không xứng ở bên Hạ Dương, cảm thấy hai người không nên ở cùng một chỗ.

Nhưng mà cậu cũng không quan tâm lắm. Cho dù những người khác đều phản đối, không thích mình cũng không can hệ gì. Chỉ cần Hạ Dương vẫn ở bên cậu, vậy là đủ rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *