Lúc Hạ Dương trở về đã gần khuya. Hứa Thừa Yến ở trong phòng luyện đàn, nghe được bên ngoài có động tĩnh liền đứng dậy đi ra. Hạ Dương thấy thiếu niên đứng trên hành lang, nhẹ giọng hỏi: “Còn chưa ngủ sao?”
“Chờ anh về.” Hứa Thừa Yến cười, đôi mắt hoa đào hơi hơi cong lên.
“Lần sao muộn quá thì không cần chờ đâu.” Hạ Dương nói xong, tùy tay đặt túi bánh ngọt trên bàn, “Ăn khuya.”
Thiếu niên đi qua mở gói bánh, nhìn thấy bên trong là một phần điểm tâm bánh ngọt. Cậu biết nhà bán món điểm tâm này, từ công ty đến đó có phần hơi xa, nếu muốn đến đó hẳn là phải đi một vòng lớn rồi mới trở về.
“Anh, buổi tối ăn bánh ngọt rất dễ béo.” Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ. Kỳ thật cậu không thích ăn đồ ngọt. Chính là người kia vẫn luôn nghĩ cậu thích đồ ngọt, thường xuyên mua bánh ngọt mang về, cậu cũng đều tiếp nhận. Chỉ cần đồ mà Hạ Dương mua về, cậu đều thích. Cho dù cậu không thích đồ ngọt thì cũng nguyện ý ăn.
“Sẽ không mập.” Hạ Dương đi tới, từ sau lưng ông lấy thắt lưng Hứa Thừa Yến.
Thiếu niên trong lòng quả thực không mập, cho dù là béo thêm một chút, cũng không sao.
Hạ Dương gối đầu lên bả vai cậu, lại bởi vì khoảng cách hai người rất gần, hắn ngửi được trên người cậu có mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt.
Hạ Dương hỏi: “Em dùng nước hoa sao?”
“Phải.” Hứa Thừa Yến trả lời: “Là loại tuyết quý rừng rậm lần trước do anh tặng.”
Buổi chiều lúc cậu ra ngoài, tâm huyết dâng trào nên thử dùng một chút mùi hương của nước hoa mới. Mùi hương không phải đậm nhưng lại lưu khá lâu, cũng chỉ dùng một chút, đến đêm vẫn còn có thể ngửi thấy.
Hạ Dương hơi rũ đôi mắt, thấp giọng nói: “Rất dễ chịu.”
Hắn ngửi mùi hương mát lạnh, con ngươi dần dần tối sầm. Bên trong mở lò sưởi, thiếu niên trong lòng ngực cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc. Hạ Dương nâng tay, mười phần thoải mái mà luồng vào bên trong, lòng bàn tay ôm lấy hông thiếu niên.
Hai người đã thân mật với nhau rất nhiều lần, với đối phương đều rất quen thuộc. Hạ Dương ở trên eo Hứa Thừa Yến âu yếm vài cái, người trong lòng ngực đã mềm nhũng.
Hứa Thừa Yến hai tay chống trên mặt bàn, cúi đầu, hô hấp có chút hỗn loạn. Từng cúc áo sơ mi trên người bị cởi ra, cảm nhận được động tác của nam nhân, cũng không cự tuyệt, cậu hỏi: “Hạ Dương, có thể trở về phòng ngủ không?”
Hạ Dương nâng tay, thuận thế đem cậu bế lên đi đến phòng ngủ, đem người thả trên giường.
Hứa Thừa Yến vừa xoay người, liền nhìn thấy nam nhân trước mặt đã bắt đầu áp sát.
Hạ Dương nằm trên người cậu, chống lại tầm mắt cậu, bất tri bất giác nâng ngón tay chạm vào chỗ khóe mắt. Không thể không thừa nhận, người trước mắt hắn có đôi mắt hoa đào rất đẹp. Đều nói nam nhân mắt hoa đào là bạc tình nhất. Nhưng thiếu niên tóc đen trước mắt này cùng hai chữ “bạc tình” chẳng có chút tương đồng. Thiếu niên luôn cười, chưa bao giờ tức giận, thật giống như có thể bao dung tất cả mọi sự tình.
Hạ Dương nhìn cặp mắt hoa đào kia, chậm rãi nâng tay cỡi bỏ cà vạt của mình. Sau đó… lại cùng cà vạt che khuất đi đôi mắt kia.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, tầm nhìn liền biến thành một mảnh tối đen, cũng chỉ còn lại chút ảnh sáng từ khe hở lộ ra của cà vạt. Trong phòng tối, hơi thở càng ngày càng dồn dập.
Cậu nâng tay ôm chặt lấy bả vai Hạ Dương. Đầu ngón tay bất tri bất giác mà lưu lại trên đó mấy vết cào.
Cho dù mắt nhìn không rõ, chỉ cần ngửi được hơi thở quen thuộc trên người nam nhân này cũng đã thấy an tâm rồi.
Hứa Thừa Yến cảm thụ động tác của người kia, đột nhiên nói: “Anh…”
“Cà vạt có thể gỡ xuống được không?”
Hạ Dương ngừng động tác lại, không nói gì, chỉ là cúi người gỡ và vạt ra.
Hứa Thừa Yến mở mắt ra, lại bởi vì vừa lúc nãy con ngươi bị che mất nên nhất thời có chút không thích ứng được ánh sáng trong phòng. Cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn được thân ảnh nam nhân kia.
Mà chưa đợi cậu kịp thích ứng ánh sáng, người đã bị lật ngược lại. Hạ Dương đặt lưng thiếu niên đối diện mình, cúi đầu cắn lên vai.
Mãi cho đến khi sự tình chấm dứt, Hứa Thừa Yến vẫn là luốn nằm tư thế úp sấp như vậy.
Cậu đem mặt chôn ở trong gối, chậm rãi ổn định lại hô hấp.
Bên cạnh là một trận âm thanh sột soạt, Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn lại thấy nam nhân đang mặc quần áo.
Hạ Dương tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Hứa Thừa Yến nhìn thân ảnh người kia, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, lúc này mới từ từ đứng dậy đi vào phòng tắm, chính mình tắm rửa sạch sẽ.
Đó như là một thói quen. Người ấy luôn thích che đi ánh mắt của cậu. Cả việc không bao giờ lưu lại sau khi hành sự cũng như một thói quen.
Đã qua 5 năm như vậy, cũng không không có vấn đề gì. Chỉ là đôi khi thời điểm hai người trên giường thân mật, cậu cũng muốn được nhìn thấy Hạ Dương.
Muốn được nhìn nét mặt của hắn.
Chỉ là một tâm nguyện rất đơn giản mà thôi nhưng vẫn chưa thể nào thực hiện được.