Uncategorized

Quan Hệ Thế Thân (chương 3) – Hạ Gia

Vào thứ 6, bên ngoài ánh mặt trời chói chang hiếm thấy. Hạ Dương mang theo Hứa Thừa Yến trở về Hạ Gia một chuyến.

Sáu năm trước, cha Hạ Dương bị tai nạn xe, vẫn chưa có thể đứng lên đi lại được, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ý thức cũng rất không thanh tỉnh. Sau đó, y tiếp nhận quản lý Hạ gia, liền đem cha an trí ở nhà cũ này để tịnh dưỡng, cứ hai tháng sẽ trở về thăm một lần.

Khu nhà cũ Hạ gia tọa lạc ở chỗ có chút hẻo lánh, thuộc vùng ngoài thành. Khi Hứa Thừa Yến đi vào, liền nhìn thấy một con chó đen đang nằm trên sân cỏ phơi nắng.

Cậu lên tiếng gọi: “Kỳ kỳ.”

Con chó còn đang phơi nắng nghe được thanh âm, bật người đứng dậy dựng hai cái lổ tai lên, nháy mắt chạy đến chỗ Hứa Thừa Yến. Ngay sau đó lền gắt gao bổ nhào lên người cậu.

Hứa Thừa Yến thoáng ngồi xỏm xuống, ôm lấy con chó to. Có thể là vì nó quá lớn, cậu bị nó quấn lấy lập tức ngã trên mặt cỏ. Hứa Thừa Yến thật vất vả mới có thể giữ vững thân mình, sờ sờ chú chó to, “Có phải hay không lại béo thêm rồi a?”

Chú chó ngốc cũng vẫn là hướng Hứa Thừa Yến rưng rưng kêu vài tiếng, sau đó tiếp tục dính vào lòng ngực cậu.

Đây là một con chó Alaska trượt tuyết do Hạ Dương nuôi, vẫn để ở Hạ gia. Chẳng qua kỳ quái chính là, Kỳ Kỳ đối với chủ nhân không mấy thân cận, đối với người hầu quản gia cũng rất thờ ơ. Ngược lại, lại vô cùng thân thiết với Hứa Thừa Yến. Tỷ như hiện tại, Kỳ Kỳ cứ muốn bám dính lấy người cậu, hoàn toàn không chịu buông ra.

Hạ Dương tiến vào nhà trong, hướng quản gia nói: “Lão gia đâu?”

Quản gia vội vàng trả lời: “Lão gia đang tịnh dưỡng ở trong phòng ạ.”

Hạ Dương gật đầu, hướng trên lầu mà đi. Trong sân, Hứa Thừa Yến cùng Kỳ Kỳ tiếp tục chơi ném đĩa, một lát sau liền có chút mệt. Chú chó Alaska này đúng là tinh lực rất dồi dào, thật giống như không bao giờ biết mệt, tràn ngập sự nhiệt tình. Hứa Thừa Yến cũng không còn khí lực, thật sự là chỉ có thể bất động chơi cùng nó.

Cậu ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, Kỳ Kỳ ngậm đĩa chạy tới, đem đĩa chủ động đưa đến bên tay Hứa Thừa Yến, lại hướng cậu mà quẫy quẫy cái đuôi. Thiếu niên nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, thấp giọng nói, “Ta không còn sức lực, chút nữa sẽ cùng ngươi chơi đùa.”

Chú chó tựa hồ nghe hiểu, cũng không quấn quít lấy Hứa Thừa Yến đòi chơi đùa nữa, im lặng ngồi dưới đất, lại đem đầu gối lên đùi cậu.

Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu nó, bởi vì chơi đùa hơi lâu dưới trời nắng, hiện tại trên người có chút đổ mồ hôi.

Vì thế cậu đứng dậu, đi vào bên trong nhà chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bất quá lúc Hứa Thừa Yến đi vào, lại nghe được ở phòng bếp dưới lầu truyền đến giọng nói.

“Hạ thiếu gia đang ở lầu ba, các người đứng ở đây không ai được lên quấy rầy.”

“Có chuyện gì, chờ thiếu gia trở lại rồi nói sau.”

Cậu nhìn thoáng qua phòng bếp liền nhìn thấy quản gia đăng dặn dò nhóm người hầu. Thiếu niên thu hồi tầm mắt, cùng Kỳ Kỳ quay trở về phòng.

Phòng của Húa Thừa Yến ở lầu hai, mà phòng của Hạ Dương lại ở lầu 3. Căn phòng ấy cũng thật thần bí, trừ bỏ tất cả việc vệ sinh quét tước, bình thường sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.

Mỗi lần Hạ Dương quay về đây, đều đến phòng của hắn ở tới giữa trưa, sau đó mới đến phòng tìm Hứa Thừa Yến.

Thời điểm ban đầu, Hứa Thừa Yến cũng ngạc nhiên không biết phòng của người kia rốt cuộc có cái gì, vì cái gì phải ở đến tận giờ ngọ. Sau đó, cậu ngẫu nhiên nghe được người hầu trong nhà nhắc tới một ít, chỉ biết trong gian phòng ấy với người nào đó có liên quan. Mà chuyện của “người nào đó” ấy, cậu cũng biết được một ít.

Người nọ là hàng xóm lúc nhỏ của Hạ Dương, cũng chính là người trước kia hắn thích. Hạ Dương và người nọ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã cũng là môn đăng hộ đối.

Chính là sau đó trong nhà vị kia xảy ra chuyện, sự tình có chút huyên náo, người nọ không thể không xuất ngoại đến nhà thân thích nương tựa, tránh đi sóng gió.

Mà Hạ Dương cùng với người nọ cùng từ đó tách biệt.

Hứa Thừa Yến một mình trong phòng nghĩ đến sự tình giữa hai người kia, nhất thời có chút thất thần. Đột nhiên, cậu cảm giác được một lớp lông mềm mại chạm lên cánh tay mình. Cúi đầu liền phát hiện là Kỳ Kỳ, nó còn chui vào lòng ngực cậu.

Nó đối với cảm xúc của Hứa Thừa Yến cũng thật mẫn cảm. Kỳ Kỳ dường như nhận ra điều gì, liền dùng bộ lông của chính mình cọ vào lòng ngực cậu như muốn xua đi muộn phiền.

Hứa Thừa Yên nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, tâm tình giảm bớt một chút, lại dùng tay xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”

Không phải chỉ là một mối tình đầu thôi sao? Là chuyện bình thường thôi mà. Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, mặc kệ là mối tình đầu hay gì thì cũng thực bình thường, chuyện yêu đương ngươi tình ta nguyện không có gì, huống chi lúc ấy Hạ Dương cùng người nọ cũng chưa ở cùng nhau một chỗ. Việc này đều là quá khứ của Hạ Dương, mà quá khứ đã xảy ra dĩ nhiên không có biện pháp thay đổi. Cậu không ngại quá khứ thế nào, chỉ cần hiện tại Hạ Dương ở bên cậu là tốt rồi. Kỷ niệm vĩnh viễn đều là kỷ niệm, chỉ có thể sống trong trí nhớ mà thôi.

Cậu không để ý.

Cũng chỉ là, có một chút khó chịu.

Một chút mà thôi!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *