Truyện Nhà An

“MẶC NHIÊN! NGƯƠI CÓ THỂ… HÔN TA KHÔNG!”

Cả tu chân giới đều biết Vãn Dạ Ngọc Hành – Bắc Đẩu Tiên Tôn y có bao nhiêu lãnh đạm, ngạo kiều. Bởi vậy từ trước tới nay y không quen cái gọi là than vãn hay cầu xin. Chuyện cưỡng cầu điều gì đó lại càng hiếm khi. Hôm đó cũng đã hơn 2 ngày Mặc Nhiên đi trừ yêu ở nơi khác. Từ khi về ở ẩn, hai người luôn ít khi rời nhau. Mà Mặc Nhiên dù có công việc, đêm cũng không để Vãn Ninh của hắn phải một mình. Nam Bình Sơn đẹp thì có đẹp nhưng chung quy đôi lúc cũng tịch liêu. Nếu là trước đây, Sở Vãn Ninh hẳn cũng không thấy cô đơn bởi vì y đã quen một mình. Nhưng từ khi có Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh đã quen với cái cảm giác có người cạnh bên, quan tâm. Vậy mà lần này hắn đi cũng đã hai ngày một đêm chưa trở về. Sở Vãn Ninh bên ngoài không có vẻ gì là lo lắng nhưng kỳ thật tâm lại vô vàn nhớ nhung. Tối tối vẫn thường thường ngóng đợi bóng hình người kia.

Đến sáng ngày hôm sau, Mặc Nhiên vẫn bặt vô âm tín. Sở Vãn Ninh lại càng tâm tư bất an. Vậy là y theo tin tức ban đầu quyết định đến Đại Mạc tìm Mặc Nhiên. Vùng Đại Mạc vốn là một thảo nguyên rộng lớn. Xa thì có xa nhưng với người tu tiên cũng chỉ cần ngự kiếm khoảng 2 canh giờ là tới. Đến nơi nhìn thấy tầng tầng các lều của dân du mục, trang phục vải dệt khác biệt. Sở Vãn Ninh hỏi thăm cuối cùng cũng tìm được nhà A Lan, người thỉnh Mặc Tông Sư của chúng ta đến trừ yêu. A Lan thấy người vừa đến, bạch y trắng muốt không vướng bụi trần, mặt mày cương nghị đầy băng khiết. Hắn chợt nghĩ, đây đúng là tiên nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp. Ở Đại Mạc đàn ông vốn cường tráng, cứng cỏi, nước da ngâm đen. Nhìn thấy một Sở Vãn Ninh thế này liền khiến hắn nhốn nháo trong lòng.

Vị tiên tôn của chúng ta vừa gặp liền không ngại ngần mà hỏi:

“Ngươi là A Lan!”

“À, chính là ta!” Một câu nói ra của Sở Vãn Ninh cũng khiến A Lan có phần kinh sợ. Dù sau khí thế bức người của Sở Vãn Ninh nhận đứng đầu tu tiên giới cũng không có gì là lạ.

Sở Vãn Ninh quan sát người trước mặt một lượt lại hỏi tiếp: “Hai ngày trước có vị tiên tôn đến đây giúp ngươi trừ yêu, hắn đang ở đâu?”

A Lan cuối cùng cũng minh bạch, thì ra là bằng hữu của Mặc Tông Sư. Hắn nói: “Thì ra ngài là bạn của Mặc Tông Sư. Ngài ấy đang ở bên trong, để ta đưa ngài đi.”

A Lan đưa Sở Vãn Ninh đến một căn lều thoạt trông khá rộng rãi. Hắn một tay kéo mành che một tay làm tư thế mời tông sư. Sở Vãn Ninh bước vào trông liền thấy Mặc Nhiên đang nằm trên giường im lìm. Y chợt thấy một cỗ khí hận bốc lên, tức giận cùng lo lắng. A Lan cũng bước theo sau còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Sở Vãn Ninh xoay người một quyền đè xuống đất. Đôi tay tưởng chừng mảnh khảnh mà lực lại rất doạ người đè ngay yết hầu hắn.

“Ngươi đã làm gì hắn?” giọng nói Sở Vãn Ninh đầy vẻ uy hiếp.

A Lan bị chắn ngay cổ khó khăn mà lên tiếng. “Ngài ấy…” khụ “…chỉ là…say rượu!”

Mặt Sở Vãn Ninh ngây ra. Gì chứ? Say rượu?

Y buông lõng tay cũng không thèm để ý xem A Lan tội nghiệp có bị tổn thất gì không liền nhanh chân bước đến bên giường Mặc Nhiên. Sau một hồi dùng linh lực kiểm tra thì cuối cùng cũng xác định cái tên này vậy mà lại đúng là say rượu thật.

“Chuyện là thế nào hả?” Giọng Sở Vãn Ninh lạnh bằng khiến A Lan cảm giác như mình sắp bị ăn tươi nuốt sống tới nơi.

Hắn giải thích: “Hôm đó sau khi Mặc Tông Sư giúp chúng tôi trừ yêu thì có ở lại dùng tiệc rượu. Vốn chỉ định ăn uống để cảm ơn ngài ấy. Ai ngờ Tộc trưởng lại lấy rượu quý gì đó ra tiếp đãi. Chúng tôi cùng uống cũng không nghĩ tửu lượng Mặc Tông Sư lại yếu… à không, không được tốt lắm! Vậy mà lại say đến giờ!”

Thật mất mặt! Sở Vãn Ninh nghĩ mình dù gì cũng nổi tiếng trong giới tu tiên ngàn chén không say, cớ gì lại có đồ đệ uống vài ngụm rượu đã ngủ li bì quên cả đường về. Thế này có khi bị người hãm hại, lấy mạng lúc nào cũng không hay. Y lấy từ trong túi càn khôn ra một viên đan dược rồi đút cho cái tên say mèm kia. Thuốc rất nhanh có tác dụng. Mặc Nhiên nheo nheo mắt lúc sau mới nhìn rõ mình vẫn còn đang ở Đại Mạc.
Ý chết, Vãn Ninh!

Vị Tông Sư đáng mất mặt kia liền ngồi bật dậy, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc, mày kiếm nhíu lại, mắt phượng sắc bén của Sở Vãn Ninh. Hắn từ ngạc nhiên đến vui mừng vội ôm người kia vào lòng.

“Vãn Ninh, sao người lại tới đây! Ta chỉ đi làm việc một hôm mà đã nhớ nhung tới vậy sao?!”

Thật là không biết xấu hổ, nhớ nhung cái đầu người! Sở Vãn Ninh quát hắn:

“Gì mà một ngày! Ngươi có biết giờ đã là ba ngày sau rồi không! Tên chết tiệt nhà ngươi!”

Mặt Mặc Nhiên ngây ra, còn chưa hiểu gì, sao lại ba ngày chứ?! Bóng đèn A Lan thì cứ thấy bầu không khí này hình như có gì đó không đúng lắm, kiểu cứ như mấy gã trượng phu lén đi chơi bời mà bị phu nhân đến bắt tại trận vậy.

Sở Vãn Ninh nhìn cái tên còn nồng mùi rượu dí sát mình lại càng thêm bức bội. Uổng công y hai hôm nay ở Nam Bình Sơn lo lắng, tên này lại có thể ung dung ăn no uống say ngủ kỹ ở đây. Cổ khí tức giận dâng lên không thèm nói thêm tiếng nào, phất tay áo xoay mặt rời đi.

Mặc Tông Sư cuốn quýt thấy vậy liền đuổi theo. Trước khi đi không quên quay lại tạm biệt A Lan.

“A Lan, ta đi trước, cám ơn rượu thịt của ngươi!”

Sở Vãn Ninh giận quá quên luôn ngự kiếm đi một mạch ra khỏi làng đến vùng thảo nguyên bao la. Ở đây không có núi non trùng điệp, chỉ thấy vùng đồng cỏ xanh ngát kéo dài thênh thang. Trời trong veo thêm mấy cơn gió mang theo hơi thở tươi mát thổi đến cũng khiến tâm tình người ta tốt hơn. Y giận thì có giận nhưng nghĩ lại dù sao Mặc Nhiên hắn cũng bình an vô sự, cơn tức giận liền vơi đi mấy phần.

Mặc Nhiên đuổi một hồi cũng đuổi tới chỗ Sở Vãn Ninh. Hắn làm sao mà ngờ cái rượu “thập toàn đại bổ” gì đó của người Đại Mạc lại mạnh đến thế. Uống vài ngụm liền ngủ một giấc không biết trời trăng gì. Hắn thế mà lại bỏ Vãn Ninh của hắn mấy hôm nay phòng đơn chiếc bóng. Thật là tệ hết sức, đúng là tên vô lương tâm mà. Càng nghĩ càng có lỗi liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Sở Vãn Ninh lại thỏ thẻ:

“Vãn Ninh, đệ tử biết lỗi rồi! Trăm lần vạn lần đều là ta sai khiến người lo lắng! Đừng giận ta nữa có được không?”

Đấy lại làm cái mặt đáng thương để cầu tình. Biết là vậy nhưng Sở Vãn Ninh cũng không phải dạng người giận dổi vô cớ, không biết lí lẽ. Y giận thì ít mà chủ yếu là lo lắng cho sự an toàn của Mặc Nhiên. Mặt y giãn ra không còn vẻ tức giận, mà thay vào đó là chút nhẹ nhàng mà nói”

“Sau này ra ngoài hành sự, không được tùy tiện la cà, đừng để người của thiên hạ cười vào mặt Bắc Đẩu Tiên Tôn ta!”

Nói vậy tức là không giận hắn nữa rồi. Mặc Nhiên liền nở nụ cười còn rạng rỡ hơn mặt trời mùa hạ, giọng hắn giòn tan đầy vẻ phấn khởi:

“Tuân lệnh sư tôn!”

Hai người tay trong tay chầm chậm đi dạo ở thảo nguyên. Cũng đã lâu từ khi ở ẩn, Sở Vãn Ninh ít khi ra ngoài. Lần này coi như đi giải khuây, thăm thú đây đó. Sở Tông Sư của chúng ta thì đường đường chính chính mà thăm thú, có điều Mặc Tông Sư lại không thoát được cái tính hạ lưu. Đang đi hắn bổng dưng xiết lấy chiếc eo mảnh khảnh của Sở Vãn Ninh, nhẹ nhàng một cái đẩy sư tôn của hắn nằm xuống thảm cỏ xanh ngát. Sở Vãn Ninh bị bất ngờ, quát hắn:

“Ngươi, cái tên chết tiệc này!”

Đang định lom khom ngồi dậy đã nghe Mặc Nhiên nói: “Vãn Ninh, người nhìn xem, áng mây kia có giống một con mèo không?”

Sở Vãn Ninh nhìn theo hướng tay của Mặc Nhiên cũng quên ngồi dậy, y nhìn chăm chú hồi lâu mới nói: “Mèo gì chứ, giống một con chó hơn!”

Mặc Nhiên nhìn vị sư tôn đầy cao lãnh, khiến cả tu tiên giới khiếp sợ thế mà lại cùng mình lăn trên đồng cỏ còn chơi cái gì nhìn hình đón vật trẻ con như vậy liền bật cười. Không biết kiếp trước hắn đã tu cái gì mới có được người này bên cạnh.

Cảnh vật thanh bình chốn Đại Mạc như muốn níu chân hai người. Sở Vãn Ninh gối đầu lên chân Mặc Nhiên nghĩ vu vơ. Còn vị “ba chén đã say” kia thì ngâm nga mấy câu hát muôn phần tào lao lại khó nghe. Hồi lâu lại nghe Sở Vãn Ninh ngập ngừng nói:

“Mặc Nhiên!”

“Hửm?” Mặc Nhiên cuối xuống nhìn vị sư tôn bạch y nổi bật hơn cả muôn hoa thảo nguyên.

Sở Vãn Ninh lại ngập ngừng đầy ái ngại: “Ta muốn… ngươi có thể…”

Lại ngừng tiếp. Mặc Nhiên tò mò muốn chết: “Vãn Ninh, người là muốn nói gì?”

“Ngươi có thể…hôn ta không?!” Mặt Sở Vãn Ninh đỏ bừng khó khăn mà nói ra. Nói xong vừa thấy ngại lại thấy giận. Gì chứ cũng đã ba ngày rồi đấy, gặp lại còn không biết hôn người ta một cái. Ngươi cái tên Mặc Vi Vũ lúc cần chủ động lại cứ ngơ ngác ra.

Mặc Nhiên nào có ngờ Sở Vãn Ninh lại yêu cầu như thế. Hôn, y muốn lắm chứ nhưng chỉ sợ Sở Vãn Ninh ngại thanh thiên bạch nhật hắn mà tiến đến có khi Thiên Vấn bay đến lúc nào không hay. Ai ngờ sư tôn lại chủ động yêu cầu. Mặc Nhiên ngây ra ít giây lại cúi người xuống nhẹ nhàng ngậm lấy vành môi mềm mại của Sở Vãn Ninh. Giữa thảo nguyên lộng gió bao la, hai vị tiên tôn trao nhau nụ hôn ngọt ngào như thế!

1 bình luận trong ““MẶC NHIÊN! NGƯƠI CÓ THỂ… HÔN TA KHÔNG!”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *