Uncategorized

Quan Hệ Thế Thân (Chương 12) – Nụ hôn

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Hạ Dương nhìn thấy Hứa Thừa Yến hỏi: “Như thế nào lại ở đây?”

“Giang Lâm bị dị ứng, em đứa cậu ấy đến bệnh viện.” Hứa Thừa Yến hạ đôi mắt.

“Dị ứng?” Hạ Dương khẽ nhíu mày, “Nó hiện tại đang ở bệnh viện sao?”

“Phải!” Hứa Thừa Yến trả lời, “Còn đang truyền dịch.”

Thẩm Tu Trúc ở một bên có chút ngoài ý muốn, nhìn Hạ Dương, “Anh có muốn đi xem không?”

Hạ Dương: “Được!”

Hứa Thừa Yến nhìn không khí thân thiết của hai người, không nói gì, chỉ là xoay người đưa họ đi lên phòng bệnh ở lầu ba, đẩy cửa vào.

Giang Lâm nằm trên giường bệnh nhàm chán đang nghịch di động, thấy Hứa Thừa Yến đã trở lại vội vàng gọi: “Chị dâu…”

Khi cậu vừa gọi to thì liền nhìn thấy Hạ Dương đi theo bên cạnh Hứa Thừa Yến. Mà sau Hạ Dương còn có Thẩm Tu Trúc.

Cậu nhìn một màn này, lập tức cả người ngây ngẩn, tầm mắt quét qua ba người.

Thẩm Tu Trúc đi vào phòng bệnh nhìn người trên giường, lập tức có chút không nhận ra, gọi một tiếng: “Giang Lâm?”

Lúc này mặt Giang Lâm đã phù lên, trên gương mặt đều là chấm đỏ, kiểu tóc thì lộn xộn, trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm.

Hạ Dương đi qua hỏi: “Sao lại thế này?”

“Buổi tối đi ăn tôm hùm đất, kết quả lại thành như vậy!” Giang Lâm ảo não nói.

Cậu nhóc lại bắt đàu gãi gãi, nhìn Thẩm Tu Trúc nhìn không được hỏi: “Anh Tu Trúc cũng đến thăm em a?”

Thẩm Tu Trúc cười: “Đến làm kiểm tra, vừa vặn gặp được nên đến đây nhìn xem.”

“Là như vậy a…” Giang Lâm cái hiểu cái không gật gật đầu.

“Kiểm tra vẫn chưa làm xong, còn phải quay lại.” Hạ Dương nói.

Thẩm Tu Trúc có chút không muốn, “Rất phiền toái, không muốn kiểm tra.”

Chính là khi y vừa nói xong đột nhiên cúi đầu ho, hai tay nắm chặt áo trước ngực, giống như không thở nổi.

Hạ Dương phản ứng trước tiên, vội vàng đến đỡ y, một bàn tay vỗ vỗ sau lưng, giúp y dễ thở.

Qua một lúc, Thẩm Tu Trúc đỡ hơn, chẳng qua sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.

Hạ Dương đem bình nước giữ ấm mở ra đưa cho Thẩm Tu Trúc. Tiểu thiếu gia uống chút nước ấm, trên mặt liền có chút huyết sắc.

Mà cạnh đó, Hứa Thừa Yến đứng bên cửa sổ im lặng, giống như một người tàn hình nhìn hai người đứng bên cạnh giường bệnh.

Thẩm tiểu thiếu gia hẳn là thân thể không tốt lắm, tựa như sinh bệnh. Nhưng cho dù là bệnh, bộ dáng y vẫn rất tao nhã, thoạt nhìn lại càng khiến người ta đau lòng hơn.

Hứa Thừa Yến thu hồi tầm mắt, không chú yến đến nữa, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không lên tiếng.

Nhưng mà dù cậu không nhìn tới thì tai cũng nghe được, Hạ Dương hạ thấp giọng cùng tiếu thiếu gia kia nói chuyện. Hứa Thừa Yến có thể tưởng tượng ra được, vẻ mặt Hạ Dương có bao nhiêu phần ôn nhu…

Thật tốt!

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, mạnh mẽ làm cho mình tỉnh táo.

Nhưng mà rất may, hai người kia không ở lại phòng bệnh quá lâu. Bở vì Thẩm thiếu gia còn phải đi làm kiểm tra, Hạ Dương liền mang y đi trước.

Hừa Thừa Yến nghe tiếng bước chân, mãi cho đến khi hai người kia rời khỏi, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Cậu đi dến bên giường bệnh, lấy thuốc mở ra, giúp Giang Lâm thoa thuốc lên cánh tay, trầm mặc không nói.

Giang Lâm nhìn Hứa Thừa Yến như vậy, nhất thời tâm tình liền phức tạp.

“Chị dâu, anh em cung Thẩm Tu Trúc…” Giang Lâm dừng một chút, “Chỉ là bạn bè thôi…”

Cậu cố gắng an ủi Hứa Thừa Yến, nhưng chính cậu cũng có điều lo lắng.

Dù sao Thẩm Tu Trúc đối với anh cậu mà nói, thật sự rất đặc biệt.

“Ừ!” Hứa Thừa Yến trên mặt miễn cưỡng tươi cười, “em trước nghỉ ngơi cho tốt.”

Giang Lâm nhịn không được nói: “Chị dâu, nếu không anh về trước đi.”

“Không sao đâu.” Hứa Thừa Yến cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc, “Dù sao anh cũng không có việc gì, ở cùng em cũng được.”

“Em chắc là phải ở lại rất lâu, anh không cần giúp em.” Giang Lâm vội vàng nói, “Em ở một mình là được rồi.”

Hứa Thừa Yến thấy Giang Lâm kiên trì cũng không nói thêm liền đồng ý.

Cậu giúp Giang Lâm bôi thuốc trên mặt, sau đó đứng dậy dọn dẹp rồi trở về.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Đến nhà, Hứa Thừa Yến tắm rửa sạch sẽ liền nằm ở trên giường.

Chính là cậu không thể nào ngủ được, mở to mắt, trong đầu liên tục nhớ lại chuyện xảy ra ở bệnh viện. Thẳng đến gần 2 giờ sáng, Hứa Thừa Yến nghe được động tĩnh, là Hạ Dương trở về.

Hạ Dương vào phòng, cũng không bật đèn, cởi áo khoác đặt trên ghế. Trong phòng một mảnh u ám, cũng chỉ có ánh sáng từ đèn ngoài hành lang.

Hứa Thừa Yến trên giường nhìn thân ảnh mơ hồ, đột nhiên gọi một tiếng: “Anh!”

Hạ Dương dừng động tác, nhìn về phía giường hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Không có anh, không ngủ được,” Hứa Thừa Yến đứng dậy, mở đèn ở tủ đầu giường, nhẹ giọng nói: “Anh trở về thật trễ.”

“Bệnh viện kiểm tra có chút mất thời gian.” Hạ Dương cúi đầu nới lỏng cà vạt lại hỏi: “Giang Lâm sao rồi?”

“Ta về trước, cậu ấy hẳn là còn ở lại bệnh viện.” Hứa Thừa Yến đến gần, giúp nam nhân cởi bở cà vạt.

Hai người đứng rất gần, Hứa Thừa Yến còn có thể cảm nhận được hơi thở của nam nhân bên mặt mình, có chút ngứa ngứa.

Cũng bởi vì rất gần nên cậu cũng ngửi được mùi hương quen thuộc…

Tuyết quý rừng rậm.

Hứa Thừa Yến cầm cà vạt vừa cởi xuống vừa chuẩn bị mang đặt trên bàn cổ tay đã bị nắm lấy.

“Hạ Dương?” cậu ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy của người kia.

Hạ Dương không lên tiếng, nhưng Hứa Thừa Yến cũng hiểu được ý định của y.

Cậu theo người này đã năm năm, đôi lúc chỉ cần một ánh mắt cũng biết được y muốn làm gì.

Mà Hạ Dương một tay nắm lấy tay Hứa Thừa Yến, tay kia chậm rãi cởi bỏ cúc áo sơ mi, đem người đặt trên giường.

Áo sơ mi bị quăng trên mặt đất, Hạ Dương dùn cà vạt buộc lên trên đôi mắt thiếu niên, đè trên người cậu.

Hứa Thừa Yến nằm ngửa cảm nhận được nụ hôn từ cổ trượt xuống.

Trong bóng đêm, mọi giác quan đều như được phóng đại. Áo ngủ bị cởi, thân hình ấm áp của hai người gắt gao ôm lấy nhau. Hứa Thừa Yến ôm chặt lấy Hạ Dương, phối hợp theo từng động tác của y.

Cũng chỉ có thời điểm ở trên giường, cậu mới có thể cảm nhận được toàn bộ sự chú ý của Hạ Dương đặt ở trên người mình.

Hứa Thừa Yến từ từ nhắm mắt, cúi đầu dừng sức cắn lên vai y, lưu lại một vết đỏ.

Mà khi lúc động tình, Hứa Thừa Yến rốt cuộc nhịn không được, kéo cà vạt ra, thoáng tiến lên hôn Hạ Dương.

Nhưng khi cậu vừa mới chạm đến mô người kia, nam nhân liền nghiêng đầu tránh đi nụ hôn ấy.

Hứa Thừa Yến nhất thời cứng đờ, “Anh, thật xin lỗi!”

Nam nhân không nói gì, cũng chỉ đem người trong lòng đổi tư thế. Hứa Thừa Yến nằm sấp trên giường, ngón tay nắm chặt ga giường nhăn thành một đoàn.

Cậu chính là, có chút không thể nhịn.

Muốn được hôn Hạ Dương mà thôi.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *